Sau Khi Xuyên Thành Búp Bê

Chương 10

Úc Lý mất kiểm soát, phá hủy tất cả mọi thứ xung quanh như một kẻ điên. Ngay cả con búp bê mà cậu luôn yêu quý nhất cũng không tránh khỏi số phận.

Con búp bê xinh đẹp bị ném xuống sàn nhà bẩn thỉu đầy nước, chiếc váy màu tím nhạt mất đi vẻ đẹp ban đầu, còn bị bàn ghế đổ xuống đè gãy cả tay lẫn chân.

Tề Lị cảm thấy may mắn vì mình không có cảm giác đau, nếu không cô sợ rằng mình đã ngất xỉu vì cơn đau đó.

Chỉ nghĩ đến cảm giác đó thôi đã thấy đáng sợ rồi.



Úc Lý tự nhốt mình trong phòng suốt cả đêm, không bước ra ngoài dù chỉ một lần. Cậu ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, nhìn xuống sân bên dưới, nhưng chẳng có chiếc xe nào tiến vào ga-ra.

Cả đêm, Úc Tri Thu không trở về.

Bầu trời dần chuyển từ đêm đen sang ánh sáng ban ngày. Căn phòng ngổn ngang với những mảnh kính vỡ, cánh hoa héo úa nằm rải rác khắp nơi. Trên sàn nhà bẩn thỉu, con búp bê nằm chỏng chơ như một món đồ bỏ đi.

Vị trí của Tề Lị vừa vặn đối diện cửa sổ. Đôi mắt xanh lục của cô nhìn chằm chằm ra bên ngoài, đếm từng đám mây trôi qua trên bầu trời.

Hôm nay trời rất đẹp. Ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, xuyên qua những tán lá, đổ bóng xuống sàn nhà thành những mảng loang lổ. Không gian yên tĩnh đến mức như thời gian ngừng trôi, chỉ thỉnh thoảng có tiếng chim hót vang lên từ xa.

Tề Lị không cảm nhận được sự lạnh lẽo từ sàn nhà, cũng không cảm thấy đau đớn khi tay chân bị đè gãy. Cô chỉ nằm đó, mở to mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài, cố gắng thả lỏng tâm trí.

Kể từ khi trở thành một con búp bê, cô đã học cách làm trống rỗng đầu óc mình. Chỉ cần ngắm những đám mây trôi qua thôi cũng đủ để cô tưởng tượng suốt cả ngày. Nếu không, cô thật sự không chắc mình có phát điên hay không.

Mãi đến khi bóng đen phủ xuống đầu, cô mới chú ý. Một cặp chân nhỏ nhắn, xanh xao đến phát tái hiện ra trước mặt, chắn ngang tầm nhìn của cô.

Cậu bé im lặng cả đêm giờ đây đứng trước mặt cô. Gương mặt cậu nhợt nhạt, tiều tụy đến đáng thương. Những lọn tóc xoăn mềm đã mất đi độ bóng, cơ thể gầy gò như thể sẽ đổ sập bất cứ lúc nào.

“Allie, tại sao cậu lại hỏng nữa rồi…”

Cậu như bị mất trí, hoàn toàn không nhớ rằng chính mình đã gây ra mọi tổn hại này. Gương mặt tái nhợt đầy vẻ không tin, đôi mắt nâu sâu thẳm tràn ngập sự đau đớn.

“Không phải lỗi của Úc Lý, không phải đâu…”

“Úc Lý ngoan lắm mà…”

Cậu hoảng hốt nhặt con búp bê từ dưới đất lên, ra sức lau sạch bụi bẩn trên khuôn mặt nó. Nhưng con búp bê đã rơi xuống vũng nước bẩn, làm sao lau sạch được.

“Allie, Allie, xin lỗi cậu…”

Đôi mắt của cậu ngấn lệ, hai tay run rẩy ôm chặt con búp bê. Nước mắt rất nhanh chảy dài trên má.

Đây là lần đầu tiên Tề Lị thấy Úc Lý khóc. Những lần giả vờ trước đây không tính, lần này cậu thực sự đang khóc. Nước mắt tuôn rơi không ngừng, chẳng khác nào một đứa trẻ bình thường.

Cậu bế cô vào một gian phòng nhỏ bên cạnh, mở từng ngăn kéo, để lộ hàng loạt các bộ phận búp bê được sắp xếp gọn gàng.

Hóa ra ngoài những chiếc váy treo đầy trên tường, căn phòng này còn cất giữ rất nhiều linh kiện búp bê. Các ngăn tủ chứa đầy tay chân, đầu búp bê, nhìn thoáng qua còn có phần đáng sợ.

Cậu bé thành thạo tháo rời cánh tay bị gãy của cô, lấy ra một cái mới giống hệt để thay thế. Sau đó, cậu tiếp tục thay một cái chân mới, thậm chí còn tháo cả cái đầu bẩn thỉu của cô ra, thay vào một cái đầu sạch sẽ, giống hệt như ban đầu.

Cái đầu cũ của cô đã rơi vào vũng nước, tóc bị bẩn, khuôn mặt lấm lem bụi đất. Cái đầu mới có kiểu tóc và ngũ quan y hệt, cuối cùng giúp cô lấy lại vẻ ngoài xinh đẹp.

Bị người khác tháo rời tay chân, thay một cái đầu mới và mặc một chiếc váy khác, tâm trạng của Tề Lị không thể không kỳ quặc.

Dù không cảm thấy đau khi bị thay linh kiện, nhưng cảm giác bài xích về mặt tâm lý vẫn không thể nào tránh được.

“Allie, cậu xem, cậu lại trở về dáng vẻ ban đầu rồi…”

Khuôn mặt của Úc Lý cuối cùng cũng nở một nụ cười, nụ cười ấy trong sáng như bầu trời sau mưa, khiến người ta không thể rời mắt.

Thực ra, bị đối xử thô bạo như vậy, bảo cô không giận thì là nói dối. Rõ ràng cô chẳng làm gì sai, nhưng lại trở thành đối tượng để cậu trút giận.

Thế nhưng giờ đây, nhìn cậu bé trước mặt với đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt tiều tụy nhưng lại nở nụ cười ngây thơ như vậy, cô bỗng không biết phải giận cậu vì điều gì. Bởi cô biết, cậu cũng là một nạn nhân.

Trong phần ngoại truyện của tác giả, trước năm tuổi, Úc Lý từng hạnh phúc đến nhường nào. Cậu được sinh ra trong một gia đình giàu có, có một người mẹ xinh đẹp và dịu dàng, có một người bố tài giỏi, kiếm được đủ tiền để mua mọi thứ cậu thích.

Nhưng tất cả những điều đó đều biến mất cùng với mạng sống của mẹ cậu. Người phụ nữ ấy không chỉ tự kết liễu cuộc đời mình, mà còn phá hủy một đứa trẻ từng hồn nhiên vô tư.

“Allie, chúng ta cùng chờ bố về nhé!”

“Úc Lý sẽ xin lỗi thật đàng hoàng, như vậy bố có tha thứ cho tớ không?”

“Úc Lý sẽ ngoan, ngoan lắm…”

Khuôn mặt của Tề Lị bị vùi vào l*иg ngực mỏng manh của cậu. Cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của cậu, cảm nhận được tiếng “răng rắc” phát ra từ các khớp nối của mình. Cánh tay run rẩy của cậu siết chặt cô như thể đang bám vào một sợi cỏ cứu mạng.



Sau một đêm bình tĩnh lại, cuối cùng Úc Lý cũng bước ra khỏi phòng. Ngay khi cánh cửa vừa mở, các nữ giúp việc lập tức chỉ đạo nhà bếp chuẩn bị thức ăn cho cậu và nhanh chóng vào dọn dẹp căn phòng.

Họ làm việc vô cùng nhanh chóng, chẳng mấy chốc căn phòng đã được khôi phục như ban đầu. Một chiếc bình hoa mới tinh được đặt lên bàn, bên trong cắm những bông hoa tươi rực rỡ.

Những chuyện xảy ra hôm qua khi cậu bé mất kiểm soát, như thể chưa từng tồn tại. Không ai dám nhắc lại, và cũng chẳng có người nào chủ động đề cập đến.