Sau Khi Xuyên Thành Búp Bê

Chương 4

Vì chuyện này, Tề Lị trước đây tức giận đến mức không chịu nổi. Trong khoảng thời gian đó, hễ bắt gặp tác giả, cô đều mắng mỏ không tiếc lời, bảo vệ Úc Lý như bảo vệ con mình, mạnh mẽ yêu cầu tác giả sửa lại nội dung để cho Úc Lý sống lại. Cô còn liên kết với những độc giả cũng yêu thích Úc Lý, ngày ngày vào phần bình luận của tác giả để đánh giá kém.

Tuy nhiên, tác giả lại rất kiên định. Dưới hàng loạt lời chỉ trích của độc giả, tác giả vẫn giữ nguyên thiết lập của mình. Sau này, tác giả viết một ngoại truyện về Úc Lý, giúp tiếng chửi rủa dịu đi phần nào. Dần dần, số người công kích tác giả cũng ít đi.

Hơn nữa, gần đây dưới sự dẫn dắt có chủ ý của tác giả, nhiều người bắt đầu tập trung vào cặp đôi nam chính và nữ chính, chẳng còn ai nhớ đến Úc Lý nữa, thậm chí dần dần quên đi nhân vật này.

Dĩ nhiên, trong số đó có cả cô.

Cô không còn cách nào khác. Dù Tề Lị rất đau lòng cho vai nam phụ này, nhưng cô đã đọc truyện rất nhiều năm, gặp không ít nhân vật bi thảm, cũng mắng không ít tác giả. Dù nhân vật nam phụ bi kịch này rất chạm đến trái tim cô, nhưng rốt cuộc nhiều ngày đã trôi qua, cơn phẫn nộ mãnh liệt ấy cũng dần tiêu tan.

Chỉ là cô không ngờ bây giờ mình lại xuyên không, không phải trở thành một nhân vật phụ nào, mà lại biến thành thứ duy nhất có thể an ủi tinh thần Úc Lý khi còn nhỏ, con búp bê mà mẹ cậu để lại trên đầu giường trước khi qua đời.

Hiện tại, thời gian còn rất lâu mới đến lúc nội dung chính của tiểu thuyết bắt đầu. Úc Lý vẫn chưa gặp nữ chính, gia đình nữ chính vẫn chưa phá sản, mẹ cô ấy chưa dẫn cô ấy tái hôn với bố của Úc Lý.

Bánh xe vận mệnh vẫn chưa khởi động!

...

"Cậu thích cái này không, Allie?"

Tề Lị không thể bày tỏ ý kiến, chỉ có thể để mặc cậu bé mặc cho mình chiếc váy công chúa xanh lam với phần chân váy rộng thùng thình. Cô rất may mắn vì cơ thể mình chỉ là một "sân bay", không giống khuôn mặt tinh xảo này.

Nếu không, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng cậu bé này là một kẻ biếи ŧɦái.

Sau khi mặc váy xong cho cô, Úc Lý cũng thay bộ quần áo màu xanh đậm. Màu sắc trang phục của cả hai giống hệt nhau, như thể hòa làm một, chẳng thể phân biệt được.

Cậu ôm cô xuống lầu ăn sáng. Hôm nay là cuối tuần, nên không có gia sư đến dạy học.

Dĩ nhiên, rất nhiều gia sư cũng sẽ không đến nữa.

"Cậu chủ, cô Thiên Hạ đến rồi ạ."

Cậu bé vừa ăn sáng xong, đi dạo một vòng trong vườn rồi quay lại, người giúp việc chạy đến báo tin. Cậu nghiêng đầu nghĩ một lát, như thể rất khó khăn mới nhớ ra người mà người giúp việc nhắc đến là ai, rồi lập tức nở một nụ cười.

"Thì ra là cô út đã đến."

Úc Thiên Hạ, em gái duy nhất của Úc Tri Thu, bố của Úc Lý. Trong ký ức của cậu, lần cuối cậu gặp cô ấy là tại tang lễ của mẹ. Hôm đó trời mưa nhỏ, cô ấy cầm ô, bước đến bên cậu, xoa đầu cậu và nói vài lời.

Chiếc xe dừng trước biệt thự xa hoa, Úc Thiên Hạ bước xuống xe, đi qua cánh cổng lớn, bước vào căn biệt thự mang phong cách châu Âu. Vừa vào cửa, cô ấy đã nhìn thấy cậu bé xinh đẹp đứng chờ bên trong.

Thời gian như quay ngược lại bốn năm trước.

Tại tang lễ của mẹ cậu, cậu bé cúi đầu, lặng lẽ đứng trước tấm bia mộ lạnh lẽo, dáng vẻ gầy yếu hoàn toàn khác biệt với những người lớn xung quanh. Điểm chung duy nhất giữa cậu và họ là đều mặc đồ đen.

Sau đó, cô ấy xuất ngoại thăm anh trai vài lần, nhưng không lần nào gặp Úc Lý tại nhà. Nghe nói khoảng thời gian đó cậu sống ở nhà ông ngoại. Bốn năm trôi qua, không biết cậu có còn nhớ cô ấy không.

Bốn năm qua đi, cậu bé lớn hơn rất nhiều, đặc biệt là khuôn mặt đẹp đẽ ấy. So với vẻ ngây thơ bốn năm trước, giờ cậu đã thêm vài phần trưởng thành. Cậu bé này đã chín tuổi rồi.

"Cô út."

Cậu bé rõ ràng nhớ đến cô ấy, vừa nhìn thấy cô đã lập tức nhào vào lòng.

Mọi căng thẳng trên đường đến đây đều tan biến. Úc Thiên Hạ mỉm cười dịu dàng. "Tiểu Lý, đã lâu không gặp."

"Cô út, cháu rất nhớ cô..."

Trong mắt Úc Lý ánh lên tia sáng rực rỡ, dường như rất vui mừng vì cô ấy đến thăm. Nhưng ánh sáng ấy nhanh chóng mờ đi, bởi cậu nhìn thấy sau lưng cô có một cậu bé nhỏ nhắn khoảng năm tuổi.

"Tiểu Lý, đây là con trai cô, Hạo Hạo."

Cậu bé như rất nhút nhát, bị Úc Thiên Hạ kéo ra trước mặt, vẫn lo lắng xoay xoay ngón tay, ánh mắt ươn ướt và e dè, như một chú cừu non vô tội.

Nụ cười của Úc Lý nhạt đi một chút. Nghe lời giới thiệu của cô ấy, đôi mắt nâu sâu thẳm của cậu trở nên lạnh lùng hơn. Cậu liếʍ môi, rất nhanh lại nở nụ cười rực rỡ, ra vẻ một người anh tốt.

"Chào em, anh là Úc Lý."

Hạo Hạo đυ.ng ánh mắt sâu thẳm của cậu, nhìn bàn tay cậu chìa ra, cũng từ từ đưa bàn tay mềm mại của mình ra.

Nhưng còn chưa chạm tới, cậu bé đã rụt tay về, trốn ra sau mẹ lần nữa.

"Xin lỗi cháu, Hạo Hạo hơi nhút nhát." Úc Thiên Hạ nói lời xin lỗi.

"Không sao đâu ạ." Úc Lý vẫn giữ nụ cười. "Chúng ta qua bên kia ngồi đi, cô út, và cả... em trai đáng yêu của cháu."

Người giúp việc mang trà thượng hạng đến. Trong lúc vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, Úc Thiên Hạ bắt đầu trò chuyện với cậu.

"Bố cháu không ở nhà à?" Cô ấy nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng anh trai mình.

"Dạ, gần đây bố bận công việc, đã mấy ngày rồi không về nhà."

"Vậy sao..."

Nhìn dáng vẻ buồn bã của cậu, Úc Thiên Hạ ý thức được mình không nên hỏi câu này. Anh trai cô vốn là người nghiện công việc, cô hiểu rất rõ. Ngay cả cô, nhiều lúc có việc tìm ông ta, gọi điện cũng không được.

Sau đó, cô cố gắng đổi chủ đề, nói về sự khác biệt giữa trong và ngoài nước, những chuyện thú vị mà cô gặp, tránh nhắc đến những vấn đề khiến cậu bé khó xử. Không khí trò chuyện trở nên hòa hợp hơn.

"Mẹ ơi, con muốn ăn bánh."

Đột nhiên, Hạo Hạo đang ngồi trên đùi mẹ kéo kéo tay áo cô, rụt rè chỉ vào miếng bánh trên bàn. Đôi mắt ngập nước long lanh như đang cầu xin.

Chiếc bánh mà Hạo Hạo chỉ là một trong những món khoái khẩu của Úc Lý, được làm bởi đầu bếp từng phục vụ gia đình từ khi cậu còn ở nước ngoài.

Cái bánh Hạo Hạo chỉ là một trong những món bánh ngọt Úc Lý thích nhất.

"Muốn ăn hả, để mẹ đút cho con ăn."