Cậu không có người để dựa vào, không thể đắc tội Văn Tử Mặc, điều này sẽ khiến nhiệm vụ của cậu gặp trở ngại, cậu phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng vẫn có chút buồn bực, cậu méc với hệ thống: "Thật đáng ghét, bản thân anh ta không có tiền mua mấy thứ này sao."
"..." Hệ thống, hệ thống không tổ chức được lời nói, nó không dám nói Văn Tử Mặc thực ra là tiểu boss, đáng lẽ không nên có giao điểm với Giang Nhược An mới phải.
Chỉ đành cùng Giang Nhược An nhục nhã nói: "Pháo hôi vạn người ghét là vậy đó, chúng ta... chúng ta có trợ cấp thương tật, cậu đừng buồn."
"Hệ thống." Giang Nhược An nhíu mày, khinh thường nói: "Cậu..."
Trái tim không tồn tại của hệ thống đập thình thịch, nó lo lắng hỏi: "Sao thế?"
"Thôi."
Giang Nhược An không muốn bình luận.
Cậu đứng hơi mệt, tìm một chiếc ghế mềm mại ngồi xuống, nhìn về phía phòng riêng, đợi Đường Hạo Đức ra ngoài.
Giang Nhược An làm vậy khiến hệ thống thấp thỏm không yên, rất không thoải mái. Nhưng nó không biết tại sao lại như vậy, cũng không dám hỏi Giang Nhược An.
Văn Tử Mặc canh thời gian rất chuẩn, sau khi anh ta đi không lâu, bóng dáng Đường Hạo Đức đã xuất hiện ở đại sảnh, chỉ là trên gương mặt Đường Hạo Đức vẫn còn sót lại chút sợ hãi.
Tiền Minh Vi, tên điên đó, vừa rồi thật sự muốn bóp chết anh ta.
Đường Hạo Đức không muốn vì một giao dịch mà mất mạng, vội vàng gật đầu, hứa sẽ chia tay với Giang Nhược An, mới được Tiền Minh Vi cười híp mắt thả ra.
Nhưng bây giờ anh ta chỉ cảm thấy nụ cười của Tiền Minh Vi rất đáng sợ.
Đường Hạo Đức ho vài tiếng, dưới ánh mắt vui vẻ của Giang Nhược An, không tự nhiên nói: "Tiểu Hảo, tiền vẫn sẽ chuyển cho em, nhưng giao dịch đến đây kết thúc nhé, em đừng đi theo anh nữa."
"Kết thúc sớm sao?" Giang Nhược An cảm thấy mơ hồ, Đường Hạo Đức trên bàn ăn còn mời cậu lát nữa đi xem phim, sao đột nhiên đổi ý.
Chỉ là khách hàng đã nói vậy, Giang Nhược An cũng không từ chối, chỉ hơi tiếc nuối, cậu còn khá muốn xem bộ phim đó: "Được rồi, vậy... tạm biệt nhé?" Giang Nhược An vẫy vẫy tay.
Đường Hạo Đức rất không nỡ, anh ta thật sự rất thích Giang Nhược An, tuy nhiên anh ta cũng tự biết mình không đấu lại Tiền Minh Vi.
"Tạm biệt."
Trước khi Đường Hạo Đức rời đi, nhìn thấy Tiền Minh Vi đang nhìn Giang Nhược An từ xa, vẫn không nhịn được nhắc nhở Giang Nhược An: "Tiểu Hảo, nếu sau này gặp người xấu, nhớ báo cảnh sát."
Giang Nhược An không hiểu, tưởng đang nói sau này sẽ có khách hàng không tốt, nghiêm túc gật đầu, nói: "Cảm ơn, em sẽ làm vậy."
Giang Nhược An vừa đứng dậy, trong đại sảnh đã mất bóng dáng Đường Hạo Đức, Giang Nhược An không ngờ Đường Hạo Đức đi nhanh đến thế, như đang trốn ai đó vậy, cũng không đợi cậu.
Giang Nhược An giậm gót chân, đôi giày da nhỏ này hơi không vừa chân, đi đường không thoải mái.
Sau khi điều chỉnh xong, Giang Nhược An bước trên thảm đi ra khỏi đại sảnh, luồng không khí nóng bức bên ngoài ập đến, Giang Nhược An không tiếp tục đi, đứng ở chỗ râm mát trước cửa, lấy điện thoại ra định gọi taxi, nhà hàng quá lớn, trước cửa cũng là khu vực tư nhân, không có xe buýt.
Vì vậy Giang Nhược An mới muốn đi cùng Đường Hạo Đức, có thể tiết kiệm được một khoản tiền.
Vừa mở app ra, một bàn tay rộng lớn với làn da hơi ngăm đen đã đè lên điện thoại của Giang Nhược An, che khuất màn hình, đồng thời giọng nói của Tiền Minh Vi vang lên trên đỉnh đầu Giang Nhược An.
"Bị bạn trai bỏ rơi rồi à?"
Giang Nhược An ngước mặt lên, Tiền Minh Vi cúi đầu xuống, lộ ra nụ cười đầu tiên phát ra từ tận đáy lòng trong ngày hôm nay, chỉ là trong mắt Giang Nhược An nhìn thế nào cũng thấy mang theo vô vàn ác ý.
Tiền Minh Vi dùng tay còn lại cuốn lấy mái tóc của Giang Nhược An, xoay xoay trên đầu ngón tay, thở dài không mấy tâm tư: "Thật đáng thương, Tiểu Hảo."
"Sao lại gặp phải kẻ khốn nạn thế nhỉ?"