Cướp Kim Chủ Của Tình Mới Người Yêu Cũ

Chương 6

Thẩm Úc Hoan siết chặt tay đang cầm chiếc túi hình trái tim. Người đàn ông đó rõ ràng đang hướng về phía cô. Chẳng lẽ chiếc xe kia là của La Thành sao?

Cô đang bối rối không biết làm sao để thoát thân thì người đàn ông trung niên mặc vest đen đã tiến lại gần, đưa cho cô một chiếc ô dài.

"Tiểu thư, chiếc ô này để cô che mưa."

Người đàn ông trung niên nở nụ cười ấm áp, Thẩm Úc Hoan cảm nhận được đối phương không có ác ý.

Nhưng cô chưa từng tin vào lòng tốt đột ngột. Cô khéo léo từ chối: "Cảm ơn ý tốt của chú, nhưng không cần đâu. Xe tôi gọi sẽ đến ngay thôi."

Bị từ chối nhưng người đàn ông vẫn không tỏ vẻ khó chịu, vẫn kiên nhẫn cầm ô: "Ông chủ chúng tôi nói, cô mặc lễ phục và giày cao gót, có ô che sẽ thoải mái hơn."

Câu này nghe cũng hợp lý. Xe công nghệ không thể chạy lên tận bậc thềm, mà mưa thì mỗi lúc một nặng hạt. Dù có chạy nhanh xuống dưới, quần áo và túi xách trên tay cô cũng sẽ bị ướt.

Bộ đồ này là Triệu Tuyết đã tốn không ít tiền để chuẩn bị. Nếu làm bẩn dù chỉ một chút, cô chắc chắn sẽ phải đền bù.

Theo lý mà nói, hội quán Velvet với quy mô thế này lẽ ra phải lập tức cho người mang ô ra cho cô. Nhưng từ lúc cô rời khỏi phòng bao đến giờ, chẳng thấy bóng dáng ai của Velvet. Rõ ràng là có người cố tình căn dặn không cho ai chăm sóc cô.

Rõ ràng, người đưa ô cũng không phải là La Thành.

Thẩm Úc Hoan thầm yên tâm, nhận lấy chiếc ô và cảm ơn.

Người đàn ông hoàn thành nhiệm vụ, lập tức quay đi và trở lại xe. Thẩm Úc Hoan lại nhìn về chiếc S680 kia, định cúi đầu cảm ơn chủ nhân chiếc ô.

Cửa sổ ghế sau không biết từ lúc nào đã hạ xuống, giờ đang từ từ kéo lên.

Chỉ kịp thoáng thấy một chút, trước khi cửa sổ đóng hẳn, Thẩm Úc Hoan nhận ra người ngồi trong xe là một người phụ nữ.

Cô chỉ kịp nhìn rõ đôi môi mỏng và sống mũi thanh tú của người đó.

Làn da trắng lạnh, dù không thấy hết khuôn mặt nhưng chắc chắn là một mỹ nhân khiến người khác khó quên.

...

Gió lạnh thổi qua, chờ hơn mười phút, cuối cùng cô cũng lên được xe.

Vừa ngồi vào ghế, Thẩm Úc Hoan liền hắt hơi, xoa xoa mũi nghĩ thầm, tối nay phải nấu một bát canh gừng uống, kẻo cảm lạnh.

Ngón tay thon dài chống lên thái dương, cô mở điện thoại kiểm tra lịch. Đếm kỹ lại, hợp đồng của cô với Giải trí Khuynh Thành còn hai năm bảy tháng nữa.

Con đường sự nghiệp của nữ diễn viên vốn đã khó khăn, còn bị Đới Thiên Minh đè ép trên đầu, cô càng không thể chạm tới những dự án phim lớn thật sự.

Những kịch bản mà Triệu Tuyết chọn cho cô, nhắm mắt cũng biết toàn là mấy bộ phim cổ trang làm ẩu làm tả.

Cô khẽ thở dài, tựa đầu vào cửa kính xe, cảm thấy tương lai của mình cũng mịt mờ như màn mưa đêm ngoài cửa sổ.

Khi Thẩm Úc Hoan bước vào phòng bệnh, chị Vương – hộ công, đang lau người cho Thẩm Mi.

Thấy cô đến, chị Vương hơi bất ngờ: "Em nhắn tin bảo có việc bận mà, sao về sớm vậy?"

"Xong sớm nên về luôn."

Nghĩ đến gương mặt La Thành và những lời châm chọc lạnh lùng của Triệu Tuyết qua điện thoại, lòng Thẩm Úc Hoan dâng lên một tia khó chịu.

Cô lau khô nước mưa trên chiếc ô, đặt sang một bên, rồi vào nhà vệ sinh thay bộ lễ phục ra. Kiểm tra kỹ không thấy vết bẩn nào, cô cẩn thận gấp lại, bỏ vào túi giấy cùng với chiếc túi xách.

Rửa mặt bằng nước lạnh, Thẩm Úc Hoan gột sạch cảm giác bực bội trong lòng rồi bước ra, đón lấy chiếc khăn từ tay chị Vương.

"Phần còn lại để em làm, chị về nghỉ sớm đi."

"Ừ, vậy tôi về nhé."

Chị Vương dặn dò cô tình trạng hôm nay của Thẩm Mi và những loại thuốc cần truyền thêm, rồi vội vàng rời khỏi phòng.

Hai năm trước, một tai nạn bất ngờ khiến Thẩm Mi trở thành người thực vật. Bác sĩ nói với Thẩm Úc Hoan rằng khả năng Thẩm Mi tỉnh lại rất mong manh, chỉ có thể dựa vào máy móc và dinh dưỡng để duy trì sự sống, khuyên cô đừng hy vọng quá nhiều.

Muốn Thẩm Mi được chăm sóc tốt nhất, Thẩm Úc Hoan đã chọn bệnh viện tư nhân hàng đầu Thân Thành này. Chi phí mỗi tháng lên tới mười vạn tệ. Một bộ phim cô đóng được thù lao sáu mươi vạn, vậy mà công ty quản lý lại cắt xén phần lớn. Những năm qua, cô quay phim không ngừng nghỉ, tiền kiếm được gần như đổ hết vào viện phí.

Tiếc là, dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể đổi lấy phép màu. Tình trạng của Thẩm Mi vẫn không có tiến triển.

Điều duy nhất Thẩm Úc Hoan có thể làm là chờ đợi. Chỉ cần có thời gian, cô sẽ đến bệnh viện ngồi cạnh Thẩm Mi, kể chuyện cho Thẩm Mi nghe.

Cô vừa nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Thẩm Mi, vừa nhẹ nhàng xoa bóp các ngón tay để giảm bớt sự cứng đờ, vừa kể về những chuyện trên phim trường gần đây.

Lảm nhảm hơn một tiếng đồng hồ, cô kể tỉ mỉ từng chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống đến khô cả cổ họng.

Điều chỉnh tốc độ truyền dịch cho Thẩm Mi, ước tính thời gian truyền xong rồi cài báo thức.