Trò Chơi Không Tưởng [Vô Hạn Lưu]

Chương 9: Chiến thắng

"Đúng vậy, với cách sắp xếp này, tối qua dù làm gì thì cũng sẽ phải động đến tôi hoặc Phù thủy, khiến mọi người không tài nào nghĩ thông được, đúng không?" Mạnh Phức Du không nhanh không chậm nói tiếp: "Vậy thì, để tôi cung cấp cho mọi người một hướng suy luận mới."

"Thực ra, trong cuộc thảo luận hôm qua, tôi đã nói dối. Sự thật là vào đêm thứ hai, tôi đã nhận được tin tức rằng cả số bốn và số bảy, hai người ngồi hai bên trái phải tôi đều là Hung bài. Nghĩa là ngay từ đầu, trò chơi này vốn không hề có ba thẻ Ẩn bài như mọi người vẫn nghĩ. Đêm đầu tiên, số một Người gõ chuông đã bị trúng độc. Tin tức anh ta nhận được là giữa số hai và số bảy có một người là Thánh đồ. Vì vậy, số bảy đã lợi dụng điều này để thuận lợi nhận lấy danh phận đó."

Số bảy người phụ nữ tóc đỏ ở trong l*иg xùy một tiếng: "Thân phận kiểu này tất nhiên sẽ bị nghi ngờ. Cô vừa lên tiếng đã lập tức lật ngược toàn bộ suy luận của mấy đêm trước. Tôi thấy Người đồng cảm này đáng nghi lắm, đừng để cô ta dẫn dắt suy luận của mọi người đi sai hướng!"

"Trước hết, cứ nghe tôi nói hết đã." Mạnh Phức Du bình thản đáp, tiếp tục phân tích: "Vào đêm đầu tiên, Chiêm tinh sư đã nghiệm ra rằng giữa số ba và số mười có một kẻ là Ác quỷ. Số mười là Thánh thương thật, vậy nên tối qua, tin tức tôi nhận được chính là số ba và số bảy đều là Hung bài."

Người đàn ông có hình xăm số ba lập tức giơ tay phản bác: "Cô có chắc mình biết mình đang nói cái gì không? Số bảy là Hung bài, nhưng tối qua cô ta đã bị Ác quỷ nguyền rủa và bị mang đi giam cầm! Cô giải thích chuyện đó thế nào?"

Mạnh Phức Du cười khẽ, ánh mắt sắc bén quét qua số ba: "Đúng vậy, chính vì điều đó mà tối qua anh không ra tay với tôi Người đồng cảm. Bởi vì số bảy vốn dĩ chẳng phải Thánh đồ gì cả. Thực ra, cô ta là một - Kẻ chết thay trong phe Hung bài, một con tốt dùng để đỡ đòn thay cho Ác quỷ. Chính vì vậy, tối qua, cô ta mới bị nguyền rủa và bị giam cầm, tạo ra một màn kịch giả để đánh lạc hướng. Nói đơn giản, tối qua, Ác quỷ căn bản không gϊếŧ ai cả."

"Cho nên nói, trong ván chơi này, hoàn toàn không có Thợ bánh ngọt. Hai tấm Hung bài trên bàn chính là một con Rắn độc và một Kẻ chết thay.."

Phù thủy nhanh chóng phản ứng, lập tức lên tiếng: "Vậy tức là số năm Người làm vườn cũng là thật. Đêm thứ hai tôi bị trúng độc, sau đó mới nghiệm ra hắn là Hung bài. Chỉ có như vậy thì số bảy mới có thể ngồi vững với thân phận Thánh đồ giả, đồng thời còn tạo cơ hội để số ba tự chứng minh mình vô tội. Đúng rồi, điều này hợp lý! Cũng may hôm qua số mười đã nổ súng vào số ba, trực tiếp gϊếŧ chết Kẻ chết thay!"

Số mười Thánh thương dương dương đắc ý xoa gáy, cười lớn: "Ha ha! Tôi đã bảo mà, nhìn hắn là thấy có gì đó sai sai, thế là tôi bắn luôn!"

Số tám người đàn ông mũi khoằm vẫn tỏ vẻ nghi ngờ: "Vậy rốt cuộc thẻ Ẩn bài thật sự là ai? Không cần che giấu nữa đâu."

"Có thể là Tửu quỷ chăng? Dù sao Tửu quỷ cũng chỉ là một buff nói nhảm, nhưng lại chiếm một suất trong thẻ Ẩn bài. Đặc biệt, bản thân người bị gán thẻ này cũng không biết mình có nó. Nhưng xét theo tình hình hiện tại, tôi có cảm giác nó đang nằm trên người anh đấy."

Phù thuỷ cười nói: "Tửu quỷ nhận là Thánh nữ, một loại nhân vật vô hại chẳng thể làm gì ai."

Mạnh Phức Du thong thả xoay cây bút trong tay, rồi dứt khoát quăng nó lên bàn, ánh mắt sắc bén: "Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, bỏ phiếu đi."

Cô giơ tay ra hiệu cho con rối chấp sự: "Số sáu đề cử xử quyết số ba."

Con rối chấp sự thông báo bằng giọng vô cảm: "Khách quý số sáu đề cử xử quyết khách quý số ba. Bắt đầu từ người bên tay phải số ba, nếu đồng ý bỏ phiếu loại trừ số ba, xin giơ tay biểu quyết."

Lượt bỏ phiếu diễn ra nhanh chóng. Cuối cùng, số ba bị loại. Người đàn ông có hình xăm siết chặt hàm răng, sắc mặt tái mét, ánh mắt u ám trước khi biến mất khỏi trò chơi.

"Cùm cụp" Tiếng khóa cài vang lên trong không gian tĩnh lặng. Ngoại trừ số ba người đàn ông có hình xăm trên tay thì khóa cài của tất cả những người còn lại đều tự động nới lỏng.

Con rối chấp sự cất giọng vô cảm: "Chúc mừng các vị người chơi đã thành công tìm ra ác quỷ. Trận đấu này, phe Linh Ẩn chính thức giành chiến thắng."

Trong l*иg sắt, Chu Viễn số năm và Chiêm tinh sư số chín đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, hàng rào sắt của hai chiếc l*иg rụt vào, trả lại tự do cho họ.

Con rối dẫn tất cả đến một cánh cửa khác trong phòng họp. Trên bức tường cẩm thạch chạm khắc hoa văn cầu kỳ, một khe hở từ từ lộ ra. Chấp sự nhẹ nhàng mở cửa, hơi nghiêng người, giọng nói vẫn đều đều như cũ: "Công tước đại nhân đã chuẩn bị phần thưởng phong phú cho những người thắng cuộc. Xin hãy đến khu vực kiểm tra và nhận thưởng. Pháo đài Mostelin chờ mong lần gặp nhau ở vòng sau."

Chu Viễn và Chiêm tinh sư đã kiệt sức sau trận đấu dài. Số tám người đàn ông mũi khoằm cùng số mười Thánh thương phải dìu họ mới có thể bước vào cánh cửa bên cạnh.

Phía sau cánh cửa là một màn ánh sáng trắng chói lòa. Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng bốn người biến mất hoàn toàn.

Số hai Phù thủy theo bản năng quay đầu nhìn lại. Đằng sau vẫn còn ba người bị giam giữ: Trang Ny, người phụ nữ tóc đỏ số bảy, và số ba - kẻ vừa bị loại bỏ.

Số bảy bấu chặt mười đầu ngón tay lên hàng rào sắt, sắc mặt tuyệt vọng: "Tôi không muốn chết..."

"Không biết những kẻ thua cuộc bị bỏ lại đây sẽ ra sao... Liệu có bị bỏ mặc đến chết đói không?" Phù thuỷ thu tầm mắt lại, không muốn suy nghĩ nhiều.

"Sẽ không chết đói." Mạnh Phức Du lạnh nhạt nói.

"Ồ? Cô biết chút nội tình?" Phù thủy quay đầu nhìn cô, ánh mắt đầy tò mò. Mặc dù cả hai đều tham gia vào ba tầng phó bản, nhưng cách thức tiến lên của họ lại rất khác biệt. Hắn đã mò mẫm từng tầng, vắt kiệt từng đồng để có thể tiếp tục sinh tồn. Trong khi đó, Mạnh Phức Du lại leo thẳng ba tầng chỉ trong một ngày. Nói cách khác, đây mới chỉ là lần thứ ba cô tiến vào lâu đài, vậy mà lại hiểu rõ quy tắc trò chơi hơn cả hắn - một kẻ đã ra vào nơi này hàng chục lần.

"Không có gì." Mạnh Phức Du cũng không muốn tiếp tục đề tài này, chỉ thản nhiên bước về phía cánh cửa.

"Này, chờ đã!" Sử Phương Nhiên vội chạy theo. "Muốn trao đổi phương thức liên lạc không? Dù sao khi trở lại hành lang, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau. Tôi thuê phòng ở tỉnh Hồ Bắc, thành phố Hán Thủy. Ở đó còn khá nhiều người cùng hoàn cảnh ... À đúng rồi, cô cũng là người trong nước bị rơi xuống hành lang chứ?"

Vực sâu hành lang là một phiên bản song song đầy quỷ dị của thế giới thực, có bảy châu, tám đại dương, cùng những quốc gia mang kiến trúc tương đồng. Những ai rơi vào nơi này sẽ xuất hiện ở vị trí tương ứng với thế giới cũ của họ.

Sự khác biệt duy nhất là: muốn sinh tồn trong hành lang, tiền tài sẽ dần cạn kiệt. Cách duy nhất để kiếm được tiền là tham gia những trò chơi sinh tử trong lâu đài này.

"Không phải." Mạnh Phức Du đáp gọn.

Sử Phương Nhiên thoáng sững người: "Vậy là... từ nước ngoài à? Không biết mạng có kết nối được không nhỉ... Nhưng thôi kệ, cứ thử trước đi. Số điện thoại của tôi là 130 ..."

Mạnh Phức Du ngắt lời hắn: "Tôi sẽ không ở lại tầng ba. Tôi sẽ đi thẳng lên tầng trên."

Sử Phương Nhiên nghẹn lời, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì cô đã bước qua cánh cửa, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong ánh sáng trắng rực rỡ.