Tô Văn Nhàn thấy Kim Nha Vinh muốn đến bắt mình, cũng không kháng cự, cuối cùng cô chỉ hỏi bà cụ Tô một câu: “Người xác định, thật sự muốn làm vậy sao?”
Bà cụ Tô trả lời: “A Nhàn, đừng trách nãi nãi nhẫn tâm, Tô gia chúng ta đã nuôi dưỡng ngươi đến lúc ngươi 16 tuổi. Trong thời buổi loạn lạc này, sống sót không dễ dàng. Đợi anh Bảo Tín của ngươi lên làm cảnh sát, thì cả Tô gia chúng ta mới có được ngày an lành.”
Tô Văn Nhàn “Dạ” một tiếng, không muốn nhiều lời với bà cụ Tô, quay đầu đối diện với Kim Nha Vinh nói: “Không cần trói, tôi sẽ đi theo ông.”
Kim Nha Vinh vẫn nghĩ chỉ cần một tay là mình có thể bắt giữ cô, bản thân ông ta cũng không nghĩ rằng cô lại không biết tự lượng sức mà phản kháng, liền nói: “Được, nếu cô đã biết điều như vậy thì tốt, sau này cô đi theo ta, ta sẽ cho cô được ăn sung mặc sướиɠ, tốt hơn cái nơi rách nát này nhiều.”
Tô Văn Nhàn cúi đầu, không nói lời nào, một bộ dáng như đã nhận mệnh.
Nhưng khi cô đi đến cửa thì...
Trong căn phòng này chỉ có một con dao phay rỉ sét được đặt ở giá gỗ cũ sau cánh cửa, mà Tô Văn Nhàn đã sớm xác định tốt vị trí, lợi dụng lúc Kim Nha Vinh không để ý, cô nhanh chóng tiến lại gần giá gỗ, đưa tay chộp lấy dao phay, sau đó quay người, đột nhiên chạy vài bước!
Căn nhà gỗ nhỏ chỉ khoảng 10 mét vuông, chiều dài trước sau không đến 4 mét, Tô Văn Nhàn gần như chỉ cần chạy một vài bước đã đến trước mặt bà cụ Tô.
Cô dùng một tay nắm chặt búi tóc của bà cụ Tô, kéo bà ta lại gần l*иg ngực mình, sau đó giơ đầu gối lên!
Cô chưa kịp hít thở, liền liên tiếp lên gối vài lần, hoàn toàn không nương tay với bà già này!
Bà cụ Tô liên tục phát ra tiếng kêu đau đớn: “Ai da ai da!!”
Sau khi Tô Văn Nhàn dừng chân, kéo tóc bà ta lên, máu đã bắt đầu chảy ra từ mũi, toàn bộ cằm lập tức bị nhuộm đỏ.
Tô Văn Nhàn dùng tay còn lại cầm dao phay kề sát vào cổ của bà cụ Tô.
Trong lúc tất cả mọi người có mặt đều không kịp phản ứng, Tô Văn Nhàn đã cầm dao phay bắt cóc bà cụ Tô - người muốn bán cô.
Cô kéo bà cụ lùi về phía sau, tựa lưng vào giá giường để đảm bảo an toàn.
“Không ai được phép nhúc nhích, nếu có người dám động đậy, tôi sẽ cắt đứt cổ bà ta.”
Thân thủ của Tô Văn Nhàn thực sự quá nhanh, toàn bộ động tác đều như nước chảy mây trôi.