Nàng Tiên Cá Cũng Có Thể Đẻ Trứng Rắn?

Chương 16: Lửa

Đột nhiên, ngay khoảnh khắc đó, có thứ gì đó trong hắn đứt phựt.

Như một sợi dây thần kinh căng đến cực hạn, đột ngột bị cắt đứt.

Bản năng sinh tồn trỗi dậy.

Cả cơ thể siết chặt, mọi giác quan đều được kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức tối đa.

Đôi tay hắn bất giác xuất hiện những chiếc vuốt sắc nhọn — chúng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, tựa như những lưỡi dao găm bén ngọt.

Giữa phút giây hỗn loạn, Tư Lâm chỉ cảm thấy có thứ gì đó nóng hổi tràn ra từ kẽ ngón tay.

Khi hắn cuối cùng cũng thoát khỏi cái mỏ khổng lồ, ngẩng đầu nhìn thấy ánh sáng mặt trời, hắn mới nhận ra toàn bộ bàn tay mình đã cắm sâu vào cổ con bồ nông.

Máu loang đỏ cả lông vũ và lan rộng trên mặt nước.

Tư Lâm cứng đờ, sững sờ nhìn đôi tay nhuốm máu của mình.

Lớp da thịt bị xé toạc, những mảng thịt nát trôi nổi trong làn nước đỏ thẫm, khiến hắn cảm thấy ruột gan như đảo lộn.

—— Đây là lần đầu tiên trong hai đời của hắn, hắn gϊếŧ một sinh vật bằng chính tay mình.

Hai mươi mấy năm sống dưới tư cách một con người, lương tâm và đạo đức của hắn như bị xé rách một lỗ lớn.

Hắn cảm thấy toàn thân như bị rút sạch sinh khí, mềm nhũn như một quả bóng xì hơi.

Kéo con mồi lên bờ, cái đuôi cá của hắn vô tình quẹt vào một tảng đá sắc nhọn, đau đến mức hốc mắt cũng đỏ lên.

Tát Lưu Khách vẫn nhìn chằm chằm hắn, không lên tiếng.

Nhìn hắn mắt đỏ hoe, nhìn hắn hồi hồn, nhìn hắn run rẩy rửa sạch bộ lông đầy máu của con bồ nông.

Hắn im lặng quan sát, không chút ý định giúp đỡ.

Cho đến khi Tư Lâm cẩn thận mổ bụng con mồi, dùng nước sông rửa sạch phần thịt, Tát Lưu Khách mới híp mắt lại, trong lòng lặng lẽ đưa ra một kết luận: Đến ăn một con chim thôi mà cũng phiền phức như vậy. Quả nhiên là một kẻ ngốc.

Tuy nhiên, điều thực sự khiến thiếu niên xà nhân lộ ra vẻ mất kiên nhẫn không phải những thao tác rườm rà của Tư Lâm, mà là sau khi chuẩn bị xong tất cả, nhân ngư không lập tức mang con mồi đến trước mặt hắn.

Thay vào đó, Tư Lâm không biết kiếm từ đâu ra một phiến lá lớn, cẩn thận bọc lấy con chim bồ nông, rồi đặt nó sang một bên.

—— Hắn đang làm cái gì vậy?

Tát Lưu Khách nhìn chằm chằm từng hành động của đối phương, ánh mắt ngày càng trở nên sắc lạnh.

Cho đến khi Tư Lâm cầm một cành gỗ, đặt lên một mảnh gỗ khác, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để cọ xát.

Ánh lửa lóe lên, tắt ngấm, rồi lại bùng lên.

Ngay khoảnh khắc tia lửa đầu tiên xuất hiện, ánh mắt Tát Lưu Khách tối sầm lại.

Trong sâu thẳm cơ thể hắn, có thứ gì đó bùng nổ—một cơn đau bỏng rát như dung nham nuốt chửng toàn thân hắn.

Lửa.

Lửa...

Nóng.

Đau.

Cảm giác này giống như ngọn lửa thiêu đốt tận sâu trong xương tủy, cắt xẻ từng thớ thịt, khiến cơ thể hắn co giật trong thoáng chốc.

—— Nhưng hắn không nhớ ra được bất cứ điều gì.

May mắn thay, Tư Lâm đang quay lưng lại.

Hắn hoàn toàn không nhận ra mối nguy hiểm đang đến gần, cũng không hề biết rằng người phía sau — kẻ vốn bị thương nặng, không thể cử động — đã đứng dậy từ lúc nào.

Mà ngay lúc này, đôi mắt lạnh lẽo của Tát Lưu Khách khẽ nheo lại, tựa như dã thú nhìn chằm chằm con mồi của mình.

Cách nhau chưa đến nửa thước, nếu hắn muốn, chỉ cần một cú vung đuôi là đủ để lấy mạng Tư Lâm ngay lập tức.

Tư Lâm vẫn hồn nhiên không biết gì, tiếp tục cọ xát nhánh cây, lầm bầm:

"Thật ra thì, hồi còn ở biển, ta từng thấy mấy con người nhóm lửa cắm trại. Cũng không nghĩ rằng sẽ có ngày chính mình phải làm thế này..."

Ánh sáng chập chờn, tia lửa nhỏ bùng lên, nhảy múa trên mặt gỗ.

Dưới sự nung nóng của ngọn lửa, không khí dường như đang vặn vẹo.

Cảm giác quái lạ khiến Tư Lâm bỗng dưng dâng lên một dự cảm bất an.

Đó là một cảm giác chỉ xuất hiện khi bản năng sinh tồn lên tiếng cảnh báo.

Cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng khi hắn quay đầu lại, tất cả đều y như cũ.