Đại Lão Thực Tu Xuyên Về Rồi

Chương 4

Ánh mắt cô lạnh lùng nhưng đầy kiên quyết. Con thỏ cùng đường cũng biết cắn người, huống chi là cô? Ai ngược ai, cứ thử xem!

Sau khi tình hình ổn định, Lăng Úy buông lời cảnh cáo lần cuối rồi bất ngờ phát hiện trên ngón giữa mình có một chiếc nhẫn bạc với hoa văn cổ xưa đầy tinh xảo. Đôi mắt cô bừng sáng. Đây chẳng phải là chiếc nhẫn trữ vật đã gắn kết linh hồn với cô sao?

Không ngờ chiếc nhẫn cũng xuyên không theo cô về thế giới này. Điều này có nghĩa cô vẫn còn hy vọng bước chân vào con đường tu luyện thêm một lần nữa!

Quay lưng về phía Kỳ Cảnh Trần đang nằm bẹp trên đất, Lăng Úy thử truyền chút linh lực vào chiếc nhẫn. Thế nhưng, cơ thể hiện tại của cô chưa từng tu luyện, không cách nào triệu hồi được một tia linh lực nào cả.

Cũng may, chỉ cần sức mạnh linh hồn là cô vẫn có thể mở chiếc nhẫn và lấy đồ bên trong.

Tuy nhiên, với tình trạng hiện tại của cô, mỗi lần động đậy một chút linh lực, linh hồn cô lại càng đau đớn hơn.

Không khí ở Trái Đất thiếu linh khí trầm trọng, nhưng nhẫn trữ vật của cô lại chứa đầy những bảo vật quý giá mà cô đã thu thập suốt trăm năm qua. Dù có phải chịu thêm tổn thương nặng nề, cô cũng quyết lấy ra một vài món đồ, để giúp cơ thể này lại một lần nữa tiếp nhận linh khí và mau chóng hồi phục.

Chỉ là lúc này không phải là thời cơ thích hợp, phải đợi đến khi cô trở về nơi an toàn rồi tính.

Trong lòng nhớ đến bảo vật trong nhẫn trữ vật, Lăng Úy không khỏi cảm thấy mất tập trung, không còn tâm trí mà quan tâm đến Kỳ Cảnh Trần nữa.

Lăng Úy quay lại nhìn Kỳ Cảnh Trần đang nằm trên đất, cơ thể cứng đờ như xác ướp, ánh mắt hắn nhìn cô như muốn băm cô thành mấy mảnh.

Cô liếc mắt một cái, cười nhạt nói: “Chúc Kỳ tổng có một đêm tuyệt vời.”

Kỳ Cảnh Trần nằm đó, gắng gượng vặn vẹo thân thể, phát ra những tiếng rêи ɾỉ đầy kháng cự: “Ngô... ngô ngô...”

Cả thể xác và tinh thần hắn đều bị thương nặng, lại còn bị trói trên mặt đất, vừa giận vừa đau, nhưng trong lòng lại càng thấy lạnh lẽo. Đêm nay tuyệt vời gì chứ, chỉ có quỷ mới tin!

Rốt cuộc cô là cái giống gì?

Kỳ Cảnh Trần bắt đầu hoài nghi về cuộc đời mình. Mọi tổng tài khi gặp được các minh tinh nhỏ đều chỉ cần ngủ một giấc là xong, sao lại đến phiên hắn, lại đυ.ng phải tấm ván sắt thế này?

Nói xong, Lăng Úy một lần nữa khoác chiếc áo dạ lên người, cầm điện thoại di động, bước đi với dáng vẻ ưu nhã, không vội vã mà tiến về phía cửa.

Trước khi ra khỏi khách sạn, Lăng Úy cũng không quên dặn dò lễ tân: “Sáng mai, 9 giờ, Kỳ tổng có cuộc họp quan trọng, vậy nên 8 giờ sáng mai, làm phiền các người cung cấp dịch vụ đánh thức nhé.”

Khách sạn này là một trong những cơ sở của Kỳ thị, nghe nói có cơ hội phục vụ cho ông chủ lớn, nhân viên lập tức đồng ý ngay.

Lăng Úy ra tay vẫn có chừng mực, dù không thể cứu chữa ngay lập tức, Kỳ Cảnh Trần cũng sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Tuy nhiên, cô vẫn mong Kỳ Cảnh Trần mau chóng bình phục, để trách không có ai cho cô giải trừ hợp đồng vô điều kiện, lại còn bồi thường 500 vạn tiền thiệt hại tinh thần.

Và, cô rất mong chờ Kỳ Cảnh Trần sẽ đến tìm cô tính sổ, vì vậy cô sẽ có cơ hội khiến hắn phải chịu nhiều đòn hơn nữa!

Lăng Úy ra khỏi khách sạn, vừa mới lên xe taxi, thì nhận được một cuộc gọi.

Cuộc gọi có tên trong danh bạ là “Ba Ba”.