Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Chương Trình Phát Sóng Trực Tiếp

Chương 7: Tới

Cô mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu hồng nhạt, phía trước có in hình quả cherry của nhà GUCCI, kết hợp với quần ống loe ôm sát màu đen, chất liệu từ vải quần yoga, cực kỳ thoải mái dù là chạy bộ, tập yoga hay tập gym, đến từ thương hiệu Lululemon. Giày là đôi sneaker đen trắng của Chanel.

Hiện tại là đầu tháng năm, thời tiết vẫn còn chút se lạnh nên Doãn Nhu khoác thêm một chiếc áo khoác jeans.

Ngoài ra, cô mang theo chiếc balo họa tiết monogram của LV, giá hơn mười ngàn, nhỏ gọn, dễ phối đồ mà lại chứa được nhiều đồ. Cô cũng có chiếc balo này ngoài đời thực, là món quà bà nội tặng khi cô đậu đại học. Sáng nay khi sắp xếp hành lý, thấy nguyên chủ cũng có chiếc balo giống hệt, Doãn Nhu bỗng cảm thấy vô cùng thân thuộc.

Khách sạn Hướng Dương.

【Sao khách ra vào tấp nập thế nhỉ, bao giờ khách mời mới đến đây?】

【Nhìn kìa, có người vào rồi, trông có giống Phó Tinh Linh không?】

【Tôi nhớ tóc của Phó Tinh Linh màu hồng mà, người mới vào tóc lại đen. Nhưng mà nhìn mặt thì đúng là có nét giống thật.】

“Cô Phó, cô đến rồi!” Nhân viên chương trình đứng đợi ở sảnh khách sạn vừa thấy Phó Tinh Linh liền vội vàng bước tới, “Chào mừng cô đến với chương trình của chúng tôi! Hành lý nặng lắm đúng không? Để tôi xách giúp cô nhé.”

“Chào mọi người.” Phó Tinh Linh vừa chào vừa kéo theo hai chiếc vali siêu to bước vào khách sạn. Cô mặc một chiếc áo sơ mi dài tay có nơ bướm, phối với váy yếm jeans dài qua gối và đôi giày sneaker trắng. “Không sao, tôi tự kéo được mà.”

Phó Tinh Linh là thành viên của một nhóm nhạc nữ nổi tiếng, hát hay, nhảy giỏi. Năm nay cô 24 tuổi, toàn thân toát lên sức sống của tuổi trẻ, ngay cả phong cách ăn mặc cũng cực kỳ thời thượng.

Dáng người cô nhỏ nhắn, theo thông tin công khai trên mạng thì cô cao 1m60, nặng 39kg, đôi mắt tròn to, nhìn chẳng khác nào búp bê sống.

“Chào cô Phó.”

“Chào mừng cô Phó đến tham gia chương trình.”

Nhân viên chương trình đứng bên cạnh đều nhiệt tình chào đón.

“Chào các anh chị trong ekip, mọi người vất vả rồi.” Phó Tinh Linh tươi cười đáp lại, quả không hổ danh là ca sĩ, giọng nói thật êm tai.

“Cô Phó, mời ngồi bên này, đây là khu vực chờ của khách mời.”

Phó Tinh Linh nhìn quanh khu vực chờ… chẳng có ai. “Tôi là người đến đầu tiên sao?” Cô có chút bất ngờ.

“Đúng vậy, cô là người đầu tiên đến.” Nhân viên lễ tân rót trà cho cô sau khi cô ngồi xuống.

“Cảm ơn nhé.” Phó Tinh Linh nói lời cảm ơn rồi yên vị trên ghế.