Thành phố Hải.
Giờ cơm tối, trong biệt thự Khương gia có chút lạnh lẽo, chỉ có hai người ngồi bên bàn ăn, nhưng bầu không khí giữa họ lại vô cùng ngột ngạt, đến mức bảo mẫu đứng cách đó không xa cũng phải vô thức thở nhẹ.
Gần đây, nhà này đã xảy ra một chuyện lớn, nghe nói hơn 20 năm trước, lúc con dâu cả nhà họ Khương sinh con đã bị ôm nhầm với nhà khác: “con gái thật" lưu lạc bên ngoài, mãi đến gần đây mới tìm thấy.
Chuyện này ầm ĩ một trận, độ hot trên mạng còn kéo dài một thời gian, nhưng trên thực tế thái độ của nhà họ Khương lại không giống như người ngoài tưởng tượng.
Đối với đứa con gái ruột hơn 20 năm sau mới trở về, người nhà này lại vô cùng lạnh nhạt.
Vị "con gái thật" vừa trở về nhà họ Khương này tên là Đào Ý Đồng, sau khi về cô ấy không đổi họ, cũng không có ai nhắc đến chuyện này.
Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng có chút không vừa người, trông có vẻ gò bó, chiếc váy là hàng hiệu, nhưng lúc chọn chắc chắn không để tâm, mà đồ trang sức trên người cô cũng chỉ có đôi bông tai nhỏ trên dái tai, thứ đắt nhất trên đôi bông tai có lẽ là viên hồng ngọc nhỏ bé không mấy nổi bật kia.
Cô có dung mạo xinh đẹp, nhìn qua liền biết là di truyền từ khuôn mặt búp bê của mẹ ruột, trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, xinh đẹp lại đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt linh động kia, giống như chú nai con nhút nhát, khiến người ta dễ dàng nảy sinh mong muốn bảo vệ.
Động tác cắt bít tết của cô có chút vụng về, trông rất cẩn thận, tuy miễn cưỡng không mắc lỗi, nhưng Triệu Cẩm Tuệ ngồi đối diện cô lại cau mày khó chịu.
Sự nhút nhát tầm thường của con gái ruột và sự xuất sắc của con gái nuôi tạo thành sự tương phản rõ rệt, bên ngoài không biết có bao nhiêu người đang chờ xem bà ta làm trò cười, nghĩ đến chuyện này, sắc mặt Triệu Cẩm Tuệ càng kém hơn, nhìn bữa tối tinh xảo trước mặt cũng không còn khẩu vị, dứt khoát đứng dậy về phòng.
Nữ chủ nhân trong nhà rời đi cũng có nghĩa là bữa tối kết thúc, còn vị "con gái thật" ngồi đây thì không ai coi cô ra gì. Bảo mẫu của gia đình, dì Tôn, chuẩn bị dọn đĩa, mặc dù miếng bít tết trong đĩa của Đào Ý Đồng vẫn chưa cắt xong...
Hửm? Cái gì?
Bảo mẫu cảm thấy mắt mình như bị hoa, rõ ràng vừa nãy bà ấy còn thấy trong đĩa có miếng bít tết, sao bây giờ lại không thấy đâu?!