Hôm Nay Vẫn Không Biết Vợ Là Thủ Phú

Chương 35

Vương Học Thăng vô cùng kinh ngạc: "Chị gái... cô có thể giải thích rõ ràng hơn một chút không?"

Tống Ngọc San sờ sờ cằm, lắc đầu: "Chậc chậc, ôm ấp như vậy, thành thể thống gì!"

Ba giờ mười lăm phút sáng.

Ánh đêm mờ ảo, chiếc Rolls-Royce phiên bản dài hạng sang màu đen chạy trong màn đêm, sự ồn ào náo nhiệt ban ngày lúc này đã hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại ánh đèn neon nhấp nháy trong đêm yên tĩnh, giống như một giấc mộng hư ảo tuyệt đẹp.

Vương trợ lý vừa tập trung lái xe, vừa cẩn thận liếc nhìn qua gương chiếu hậu.

Ở ghế sau, sếp nhà mình đang một tay bảo vệ đầu cô gái nhỏ xinh xắn, một tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, không biết vì sao, anh cảm nhận được từ người sếp nhà mình một cảm giác bất lực sâu sắc.

Thực tế, Tần Thanh Vụ quả thực có chút bất lực.

Thẩm Tri Ngôn từ lúc lên xe, đầu đã đập vào kính cửa sổ ghế sau không dưới bảy lần, rõ ràng không gian trong xe rất rộng rãi, đầu cô lại cứ thích ngả vào cửa sổ xe.

Cô cứ đập vào hết lần này đến lần khác, âm thanh nghe đến mức khiến người ta giật mình thon thót, Tần Thanh Vụ không khỏi nghi ngờ nếu cứ để cô đập như vậy suốt dọc đường, liệu đầu cô có bị đập đến ngốc không.

"Vương trợ lý." Tần Thanh Vụ ánh mắt trầm tĩnh, nhàn nhạt lên tiếng: "Còn bao lâu nữa thì đến căn hộ của cô ấy?"

Lúc đầu khi đưa Thẩm Tri Ngôn lên xe, cô còn có tâm trạng suy nghĩ tại sao Thẩm Tri Ngôn lại xuất hiện ở Vân Tiêu hội sở, nhưng sau khi đối phương quậy phá suốt dọc đường, lúc này Tần Thanh Vụ đã không muốn nghĩ đến những điều này nữa.

Vương trợ lý nhìn qua gương chiếu hậu thấy Thẩm Tri Ngôn đang nhắm mắt dưỡng thần, còn sếp nhà mình đang cẩn thận bảo vệ đầu cô gái đó, anh nhất thời không biết nên hâm mộ cô gái đó được sếp đặc biệt chăm sóc, hay nên thương cảm cánh tay sếp nhà mình có bị mỏi không...

"Ờ, còn chưa đến mười phút." Lấy lại tinh thần, Vương trợ lý cung kính lên tiếng.

Trong lòng anh thầm cầu nguyện cho sếp nhà mình: Sếp, ngài hãy nhịn thêm một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi!

Tần Thanh Vụ nhàn nhạt đáp lại một tiếng: "Ừ."

"May mà ban đêm không có nhiều xe.” Vương trợ lý nói với vẻ may mắn: "Nếu không nhà Thẩm tiểu thư xa như vậy..."

Anh còn chưa nói xong——

"Đại lão!" Thẩm Tri Ngôn nghiêng đầu sang, ánh mắt sáng rực nhìn Tần Thanh Vụ: "Tại sao ngài cũng ở thế giới này? Cũng đến để nghỉ dưỡng sao?"

"..."

Lại nữa rồi.

Thẩm Tri Ngôn vừa mới im lặng chưa được hai phút, Tần Thanh Vụ vừa mới thở phào nhẹ nhõm, cô lại bắt đầu.

Vương trợ lý đã sớm thấy quen rồi, anh vừa nín cười, vừa thương cảm niệm một câu A Di Đà Phật cho sếp nhà mình, cảm thấy chỉ có Tần tổng nhà anh ôn nhu kiên nhẫn như vậy, mới có thể mặc kệ cô nhóc say rượu này quậy phá lung tung như thế.

"Thẩm Tri Ngôn." Tần Thanh Vụ nghiêng đầu nhìn cô, lạnh nhạt lên tiếng: "Cô bớt nói vài câu đi."

Thẩm Tri Ngôn bĩu môi, nheo mắt: "Không muốn trả lời thì thôi, tôi cũng không muốn biết lắm, nhưng chuyện lần trước cô lừa hết điểm tích phân của cả thế giới của tôi thì tính sao?"

Tần Thanh Vụ hoàn toàn không hiểu gì cả: "Điểm tích phân gì?"

Người say rượu rõ ràng có một bộ logic riêng, nhưng cô nói toàn là cái gì với cái gì?

Hơn nữa lúc này Thẩm Tri Ngôn đang nhìn cô với vẻ rất u oán, đôi mắt đen láy như cún con nhìn chằm chằm, nếu không biết còn tưởng cô đã làm gì có lỗi với cô ấy.