Hôm Nay Vẫn Không Biết Vợ Là Thủ Phú

Chương 10

Tay Thẩm Tri Ngôn đang cầm vô lăng khựng lại.

Từ cửa kính xe nhìn ra ngoài, Triệu tiểu thư đang không biết gọi điện thoại cho ai.

"Hơn nữa cô ta còn mua suất đôi, còn kèm theo hai cốc coca, có cần keo kiệt như vậy không? Kem ở rạp chiếu phim đúng là đắt hơn bên ngoài một chút, nhưng xem mắt mà cô ta cũng keo kiệt như vậy, vậy sau này kết hôn thì phải làm sao?"

"Cậu đừng an ủi tôi nữa… Đúng, tôi biết cô ta là con gái nuôi của nhà họ Thẩm, nhưng cũng không đến nỗi nghèo như vậy chứ? Chiếc xe cô ta lái không quá mười vạn, mẹ tôi đúng là điên rồi, sao lại tìm cho tôi người như vậy, cho dù tôi muốn làm minh tinh bà ấy không hài lòng, cũng không đến nỗi tìm cho tôi người như vậy chứ, cô ta ngoài khuôn mặt ra thì còn có thể ——"

"—— Là mười lăm vạn." Cửa kính xe từ từ hạ xuống, Thẩm Tri Ngôn mặt mày tươi cười thò đầu ra, thái độ tốt bụng nói với cô ta: "Xe của tôi mười lăm vạn, vừa tốt nghiệp đại học đã mua, trả đầy đủ."

Giọng nói của Triệu tiểu thư đột ngột dừng lại, sắc mặt đột nhiên trở nên lúc đỏ lúc trắng.

Đôi mắt vốn đỏ hoe vì khóc trong nháy mắt trợn to, giống như nhìn thấy ma nhìn cô.

Thẩm Tri Ngôn lại lắc lắc thùng bắp rang bơ, cười nói với cô ta: "Không rẻ đâu, suất đôi năm mươi tám đồng năm hào, cô nhớ chuyển khoản cho tôi một nửa, dù sao con gái nuôi như tôi keo kiệt nhất mà."

Triệu tiểu thư nghe cô nói hai chữ keo kiệt, giống như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, sự xấu hổ và lúng túng ban đầu hoàn toàn biến mất, lạnh lùng hừ một tiếng nhìn cô, cao giọng nói: "Tôi lập tức chuyển đầy đủ cho cô! Cô hài lòng rồi chứ?!"

Thẩm Tri Ngôn liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, cười vô hại: "Cảm ơn."

Triệu tiểu thư hừ lạnh một tiếng, xoay người nghênh ngang rời đi.

Dường như cô ta cuối cùng cũng tìm lại được mặt mũi, sợ Thẩm Tri Ngôn còn muốn châm chọc cô ta thêm gì nữa, cho nên trực tiếp rời đi để có thể duy trì cái gọi là chiến thắng.

Thẩm Tri Ngôn không cảm thấy mình thua, ngược lại, bị coi thường nhiều lần, ngược lại đã có chút thích ứng.

"—— Người cũng không tệ, giúp tôi chuyển lời với ông nội, không cần tìm người khác nữa, cứ là cô ấy đi."

Cho dù Tần Thanh Vụ đã kết thúc cuộc gọi một lúc lâu, trong đầu Thẩm Tri Ngôn vẫn lặp đi lặp lại mấy câu nói này của cô ấy.

Đây chắc chắn không phải là ảo giác của cô.

Nhưng cô và Tần Thanh Vụ chỉ mới gặp nhau một lúc, nói chuyện vài câu về chủ đề thời tiết, Tần Thanh Vụ liền đột nhiên cảm thấy cô không tệ sao?

Nếu thật sự là như vậy, vậy nhất định là cô đã bỏ bùa mê gì đó cho Tần Thanh Vụ rồi.

Thẩm Tri Ngôn cảm thấy rất có khả năng là Tần Thanh Vụ có nỗi khổ khó nói, cho dù Thẩm Tri Ngôn có chút tự tin về ngoại hình của mình, Tần Thanh Vụ cũng không thể yêu cô từ cái nhìn đầu tiên.

Điều này sao có thể chứ?

Ánh mắt của Tần Thanh Vụ rơi trên đôi lông mày hơi nhíu lại của Thẩm Tri Ngôn, từ khi cuộc điện thoại của cô ấy kết thúc, Thẩm Tri Ngôn liền nhìn chằm chằm mặt bàn không lên tiếng. Vì vậy hỏi cô: "Cô rất căng thẳng sao?"

Thẩm Tri Ngôn vội vàng ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Không căng thẳng lắm."

Cũng chỉ là không căng thẳng lắm, đúng là có căng thẳng.

Tần Thanh Vụ dùng mu bàn tay chống cằm, ánh mắt như cười như không đánh giá cô một lúc, mới nhàn nhạt đáp: "Nghe tôi nói hài lòng với cô, có phải cô đột nhiên bắt đầu luống cuống rồi không?"