Hôm Nay Vẫn Không Biết Vợ Là Thủ Phú

Chương 6

Có hơi khác so với tưởng tượng ban đầu của cô về cô gái đến phỏng vấn, nói đúng hơn là khác rất nhiều.

Ngô giáo sư đã nói với cô qua điện thoại, cháu gái ngoại của ông ấy hiện đang thực tập năm tư, gia cảnh nghèo khó, lại là con nuôi, trong nhà trọng nam khinh nữ, từ nhỏ bị bố mẹ đánh mắng là chuyện thường, cho nên tính cách có chút tự ti nhút nhát, cũng không thích ăn diện, càng không giỏi giao tiếp với người khác.

Tần Thanh Vụ vốn tưởng rằng sẽ gặp một cô gái yên tĩnh giản dị, không ngờ người xuất hiện trước mắt, lại là một cô gái ngũ quan tinh xảo, phóng khoáng, tóc dài đen nhánh xõa sau lưng, khi cười rộ lên, đôi mắt cong cong, trong đôi mắt hạnh thuần khiết trong trẻo sáng ngời, toàn thân toát lên khí chất tươi sáng thuần khiết.

Thẩm Tri Ngôn không để tâm đến việc người phụ nữ không muốn bắt tay với mình, cũng không cảm thấy xấu hổ.

Nhưng ánh mắt quan sát thẳng thắn của đối phương lại khiến cô có chút khó chống đỡ.

Khi vừa ngồi xuống, Thẩm Tri Ngôn đã ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt, cũng có thể là dầu gội đầu, mùi hương trên người đối phương rõ ràng rất nhạt, nhưng theo thời gian trôi qua, cô giống như đang ở trong một vườn hoa thơm ngát, không thể dễ dàng bỏ qua.

Thẩm Tri Ngôn vô thức dời mắt đi, muốn uống ngụm nước cho đỡ căng thẳng, nhưng lại cảm thấy lúc này hai người đang xem mắt, đành phải một lần nữa nhìn thẳng vào đối phương.

Rất xinh đẹp.

Trong lúc đối mắt, trong đầu Thẩm Tri Ngôn không nghĩ ra được quá nhiều từ để hình dung.

Cô nhất thời không nghĩ ra được đối phương xinh đẹp ở đâu, mắt phượng mày ngài, da dẻ mịn màng, nhưng cách hình dung như vậy hiển nhiên lại quá đơn điệu, Thẩm Tri Ngôn chỉ cảm thấy vừa gặp cô ấy, dường như mọi thứ xung quanh đều mất đi màu sắc, trong đầu cô đột nhiên nhớ đến một câu trong bài từ của Tô Thức.

"Băng cơ ngọc cốt, tự thanh lương vô hãn, thủy điện phong lai ám hương mãn." (Da thịt như băng xương như ngọc, tự mình mát mẻ không mồ hôi, gió từ thủy điện thổi đến hương thơm thoang thoảng.)

"Hôm nay mưa hơi lớn." Trầm mặc hồi lâu, Thẩm Tri Ngôn mở miệng nói.

Vạn năng chủ đề thời tiết, không chỉ thích hợp với người nước ngoài, mà còn thích hợp cho những buổi xem mắt ngượng ngùng, mặc dù mở đầu bằng câu chuyện phiếm như vậy, có lẽ sẽ khiến bầu không khí giữa hai người càng thêm xấu hổ.

"Có chút lớn, thành phố Thương Giang vốn nhiều mưa." Giọng người phụ nữ ôn nhu từ tính vang bên tai Thẩm Tri Ngôn, tiếp tục giải thích với cô: "Mùa đông cũng nhiều tuyết, chỉ là hai năm gần đây hình như ít thấy hơn, cô thích trời mưa hay trời tuyết?"

Vốn là chủ đề tùy ý khơi mào, Thẩm Tri Ngôn không ngờ đối phương vẫn có thể bắt chuyện.

Nhưng dù thế nào, ở chung với người trưởng thành ôn nhu, luôn làm cho người ta cảm thấy dễ chịu, ít nhất là dù cho chủ đề có nhàm chán đến đâu cô ấy vẫn có thể thuận theo mà nói chuyện tiếp.

Điều này hiển nhiên tốt hơn rất nhiều so với những lần xem mắt trước đây, vừa gặp mặt đã hỏi cô có bao nhiêu tiền tiết kiệm, đang làm việc ở đâu, kế hoạch tương lai ra sao.

Nghĩ đến đây, Thẩm Tri Ngôn nghiêm túc suy nghĩ một chút về câu hỏi của cô ấy: "Trước kia lúc đi học thích trời mưa, bởi vì không có nhiều tiết học, khi trời mưa có thể trốn học, từ cửa sổ nhìn ra ngoài ngắm mưa tâm trạng sẽ đặc biệt thư thái, sau này đi làm rồi thì không thích nữa."