Huyền Môn - U cốc.
Đông Phương Mạc Ly ngơ ngác nhìn Huyền Môn rộng lớn, thật sự không ngờ tới thân thể này lại ở được chỗ tốt như vậy, đời trước mặc dù tới Trư Sơn học nghệ nhưng ngay cả sảnh lớn ra sao y còn không được nhìn tới. Những ngày tháng đó chỉ có thể núp một góc phía sau núi trộm nhìn các huynh đệ đồng môn luyện tập.
Nghĩ đến đúng thật là nỗi nhục lớn nhất của đời y, ngay cả ngự kiếm còn không được học, vốn dĩ y cũng không có căn cơ, một đứa trẻ lưu lại lại bị ép tu đạo.
"Mạc Ly..." Trần Lam Sinh hồi lâu không nghe y nói chuyện, lúc này mới lên tiếng.
"Hả? Sư tôn gọi ta là gì?" Y có nghe lầm không?
Hắn vừa gọi y Mạc Ly sao?
Chẳng lẽ thân xác này cùng họ cùng tên với y?
Đông Phương Mạc Ly thật sự có rất nhiều câu hỏi, muốn được giải đáp, thế nhưng nếu lúc này y hỏi thật nhiều, bọn họ sẽ không tin rằng y đang mất trí.
"Quân Mạc Ly... là tên của con!" Trần Lam Sinh khàn giọng nói, sau đó chắp tay ra sau khoan thai bước đi.
Đông Phương Mạc Ly có chút kích động, không ngờ thân xác này cũng tên Mạc Ly...
"Sư tôn người chậm thôi chờ con với!" Đông Phương Mạc Ly hốt hoảng gọi lớn, cái tên này sao có thể nói đi liền đi như thế chứ.
...
Nghe nói Quân Mạc Ly đã quay trở về, các đệ tử không khỏi khinh bỉ, người sư huynh này luôn trốn không xuất hiện.
Mặc dù nghe tôn thượng thường xuyên nhắc tới bản thân đã có một đồ đệ, nhưng bọn họ chờ mãi vẫn không thấy vị sư huynh trong truyền thuyết đó xuất hiện.
Hôm nay nghe nói tôn thượng mang đồ đệ trở về, bọn họ thật sự rất muốn nhìn xem vị sư huynh này rốt cuộc có lai lịch như thế nào.
Lúc Đông Phương Mạc Ly theo Trần Lam Sinh đến sảnh lớn, tất cả để tử và trưởng bối đều đã có mặt đông đủ ở trong Kháp Đài.
Thấy y đi tới bọn họ liền lạnh mặt quay đi, một chút cũng không tò mò.
"Tôn thượng, bọn ta chờ ngài rất lâu rồi!" Trương Tiếu Nhiên vừa nhìn thấy Trần Lam Sinh đã vui mừng hớn hở, nhanh chóng tiến tới có ý định thân mật với hắn.
Mắt thấy vị này không có y tốt, Đông Phương Mạc Ly chỉ có thể lùi ra sau hai bước nhượng lại chỗ trống cho nàng ta.
"Trương tông chủ có thể cách xa bản tôn hai bước không?" Trần Lam Sinh đen mặt lùi sau hai bước, vừa hay đυ.ng trúng Đông Phương Mạc Ly, hắn quay qua mấp máy nói với y gì đó.
Nhất thời hành động này đã khiến những người có mặt ở đây không khỏi kinh sợ.
Tôn thượng mà bọn họ biết đến vốn không giống như vậy, rõ ràng là một người có vẻ ngoài lạnh lùng, như thế nào hôm nay lại dịu dàng với cái tên ở phía sau như vậy, cho dù là đồ đệ cũng không nên như thế.
"Không biết vị phía sau tôn thượng là ai nhỉ?" Một vị trưởng lão lên tiếng, ông ta nghi hoặc nhìn Trần Lam Sinh.
Lúc bấy giờ trước ánh mắt tò mò của Đông Phương Mạc Ly hắn liền nói: "Đây là đệ tử duy nhất của bản tôn, từ trước đến nay cũng vì thân thể hư nhược nên mới không thường xuyên có mặt trong Huyền Môn, nhưng giờ đây sức khỏe đã tốt hơn, bản tôn muốn mang nó trở lại, cùng các đệ tử ra sức luyện tập!"
"Kỳ lạ, ta không cảm nhận được một chút linh lực nào từ y nhỉ?" Trương Tiếu Nhiên bật cười chỉ vào người Đông Phương Mạc Ly.
Nếu là để tử duy nhất của tôn thượng, ít ra cũng nên có một chút khí chất của người tu tiên, thế nhưng dáng vẻ của y lại giống như một người lưu lạc, vừa bước vào chẳng hỏi đến ai, cũng chằng chào ai. Thật sự khiến người khác vừa mới gặp đã muốn ghét bỏ rồi.
"Không phải tôn thượng đang muốn né tránh đại hội tiên kiếm cho nên mới mang bừa một kẻ lạ mặt tự xưng đồ đệ chứ? Nếu thật sự là như vậy thì tôn thượng lầm rồi, kẻ này thật sự không hợp làm đệ tử của ngài!"
Đông Phương Mạc Ly cúi đầu, những lời nói của nàng ta thật giống với đời trước, lúc đó Trư Tinh Hà cũng nói với y như vậy. Kỳ thật Đông Phương Mạc Ly vốn không có căn cơ, cho dù là pháp thuật đơn giản nhất y không không thể học được, rõ ràng không có tiền đồ cớ sau cả hai đời đều phải đặt chân vào nơi này chứ?
"Nói bừa, người ma ta chọn còn phải hỏi ý các ngươi?" Trần Lam Sinh đen mắt nhìn bọn họ, ánh mắt sắc bén như mướn xuyên thủng nội tạng từng người.
Hắn mang ai về còn phải nói rõ hay sao?
"Mạc Ly là đồ nhi của ta, bất cứ ai cũng đừng hòng sỉ nhục nó, ai nói nó không có căn cơ? Chỉ là kinh mạch đứt đoạn, nếu không phải nó bị thương, bổn tôn cũng không giấu nó lâu như thế mới mang về!"
Giấu sao?
Đông Phương Mạc Ly giật mình nhìn hắn, dưới ánh nhìn của từng người, hai sư đồ bọn họ giống như một vầng trăng sáng.
"Đi thôi, sư tôn đưa con về phòng!"
"Phòng? Còn bọn họ thì sao!?"
Trần Lam Sinh lạnh nhạt nói: "Là ai không hỏi ý kiến của ta, dù bất kỳ ai thắng cuộc cũng đừng hòng làm đệ tử của bản tôn!"
"Tôn thượng, xin ngài suy xét!"