Toàn Thế Giới Cầu Chúng Ta Gương Vỡ Lại Lành

Chương 7

[Cục Dân Chính là một tòa nhà màu trắng, bên trong tòa nhà này thường xuyên xuất hiện các nhân viên mặc đồng phục xanh, phụ trách công việc duy trì sự sinh sản của người Trái Đất. Khi bước vào, người ta thường cảm thấy rất vui vẻ.]

Giang Lệ cảm thấy thông tin về cục dân chính trong cơ sở dữ liệu cần được cập nhật, vì lần này cậu bước vào đây mà chẳng thấy vui vẻ chút nào.

Để làm mới cơ sở dữ liệu, cậu bắt đầu quan sát từ trái sang phải, phân tích toàn bộ tòa nhà. Những chiếc ghế thông thường đã được thay bằng ghế xoay, và phía cửa ra vào đã bổ sung thêm một bảng thông báo.

"Chăm chú ghê nhỉ." Đoạn Tri Hàn bỗng dừng lại, hỏi: "Đang nhìn gì thế?"

Giang Lệ suýt nữa thì nói thẳng là "quét hình ảnh", nhưng cậu không thể tiết lộ câu trả lời này cho con người. Sau khi suy nghĩ, cậu lạnh lùng đáp:

"Anh quản tôi nhìn gì làm gì?"

Đoạn Tri Hàn chỉ "Ồ" một tiếng.

Âm điệu ấy khiến Giang Lệ cảm thấy đầy ẩn ý, nhưng cậu cố gạt suy nghĩ ấy đi và bước tới quầy làm việc.

Do Đoạn Tri Hàn đã nhờ người quen chào hỏi trước, họ không cần bốc số thứ tự mà có thể trực tiếp tiến hành thủ tục, nên đáng lẽ sẽ giải quyết nhanh chóng.

Giang Lệ đặt các tài liệu cần thiết lên bàn làm việc, ngoài giấy tờ tùy thân của cả hai còn có thỏa thuận ly hôn.

Tài sản của họ luôn được phân chia rạch ròi, nên bản thỏa thuận này chẳng có ý nghĩa gì nhiều, ngoài việc thể hiện tổng số tài sản họ sở hữu.

Nhân viên nhanh chóng kiểm tra xong tài liệu của họ và đưa ra hai bản "Đơn Tuyên Bố Đăng Ký Ly Hôn".

Giang Lệ mở cây bút bi trên bàn, chuẩn bị ký vào bản tuyên bố, nhưng không ngờ lại phải tham gia một khâu gọi là "hòa giải".

Mấy cô dì ở tổ dân phố bắt đầu khuyên nhủ bằng giọng điệu vừa ân cần vừa dai dẳng: "Vợ chồng trẻ cãi nhau là chuyện bình thường, không nhất thiết cứ không hợp ý là ly hôn ngay đâu." "Có chuyện gì thì nên ngồi lại nói chuyện với nhau, các cháu còn trẻ mà. Nghĩ kỹ đi, nếu sau này hối hận thì sao?"

Thay vì nói là khuyên, chẳng thà nói là họ đang lặp đi lặp lại một cách nhức óc bên tai cậu. Giang Lệ bỗng hối hận vì không mang theo bộ phận cách âm.

Dù robot không có truyền thống "kính già yêu trẻ", nhưng cậu vẫn cố gắng nhập gia tùy tục, quay đầu làm bộ như không nghe thấy gì.

Thế nhưng, khi cậu vừa quay đi, các cô dì lại càng tập trung về phía cậu. Có lẽ trên gương mặt cậu đã viết rõ mấy chữ "không vui, nhất quyết ly hôn".

Còn phía Đoạn Tri Hàn thì khác, chẳng có mấy người xúm lại. Chỉ có một nhân viên nhẹ nhàng khuyên nhủ:

"Bạn đời của cậu còn trẻ, chưa hiểu chuyện, thỉnh thoảng cáu kỉnh chút là bình thường. Cậu nên bao dung hơn, đợi cậu ấy trưởng thành rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Thực ra tôi cũng muốn vậy." Đoạn Tri Hàn liếc mắt nhìn về phía Giang Lệ, nói thêm:

"Nhưng nhà tôi người ta không cho tôi cơ hội."

Nghe cứ như thể anh bị bỏ rơi vậy.

Giang Lệ nghẹn một hơi trong l*иg ngực. Đã thế, mấy cô dì bên cạnh lại càng tỏ ra đồng cảm với Đoạn Tri Hàn, tiếp tục khuyên cậu: "Kết hôn rồi mới hiểu được lợi ích của nó. Đến lúc già, có người ở bên cạnh biết nóng biết lạnh, chẳng phải tốt hơn sao?"

Cuối cùng, cậu bực bội bật lại:

"Kết hôn tốt như thế, sao các cô không kết thêm lần nữa đi?"

Mấy cô dì lập tức im bặt, nhìn cậu bằng ánh mắt thất vọng tràn trề. Không khí bên tai bỗng trở nên yên tĩnh, khiến cậu hài lòng mà khép miệng.

Giang Lệ quyết định bổ sung một dòng vào báo cáo: Nhân viên nói nhiều quá, đề xuất thay bằng robot làm việc. Nhưng nhớ tránh loại robot bảo mẫu, vì chúng cũng nói nhiều không kém.

Thoát khỏi khâu hòa giải đáng ghét, cuối cùng cậu cũng có thể ký tên vào bản tuyên bố.

Ngay khi chuẩn bị viết xuống cái tên của mình, Đoạn Tri Hàn bất ngờ nghiêm túc hỏi: "Nhỡ em hối hận thì sao?"

Giang Lệ không hiểu khái niệm "hối hận". Chủng tộc của cậu vốn không biết hối hận, mọi quyết định đều dựa trên chương trình, phân tích môi trường và đưa ra phương án tối ưu.

Một Giang Lệ 19 tuổi tự tin rằng mình sẽ không bao giờ hối hận. Nếu thật sự có chuyện đó xảy ra, với tư cách là một robot trưởng thành, cậu sẽ tự chịu trách nhiệm, không để Đoạn Tri Hàn có cơ hội mỉa mai.

Nghĩ đến đây, cậu dứt khoát ký tên lên khoảng trống. Một khi ký xong, cả hai sẽ không còn liên quan gì tới nhau. Cậu sẽ không phải nghe những lời lạnh lùng của Đoạn Tri Hàn nữa.

Hai năm kết hôn, đối phương chưa từng coi trọng cậu, trong khi cậu chưa hề ghét bỏ việc đối phương là con người.

Dẫu vậy, cậu hoàn toàn không để tâm đến chuyện ly hôn. Chỉ là, khi hoàn thành nét ký cuối cùng, trái tim cậu bất chợt cảm thấy khó chịu.

Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, lúc bước ra khỏi cục dân chính, đầu Giang Lệ cúi thấp, bất ngờ va phải lưng Đoạn Tri Hàn phía trước. Cậu nhanh chóng lùi ra một khoảng.

Đoạn Tri Hàn đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn vào bảng thông báo về quy trình đăng ký kết hôn.

Ly hôn chỉ là để dụ cậu thiếu niên này đi kiểm tra sức khỏe. Giờ thì ly hôn xong rồi, đã đến lúc nghĩ cách tái hôn.

Lòng hiếu kỳ của cậu robot nhỏ bị gãi ngứa, bèn tiến lên hỏi:

"Anh nhìn gì đấy?"

Giang Lệ không cho rằng bảng thông báo kia có gì thú vị, chủ yếu là toàn hướng dẫn thủ tục.

Đối phương nhìn cậu trong hai giây, sau đó dùng chính lời của cậu để trả đũa, giọng điệu chậm rãi: "Em quản tôi nhìn gì làm gì?"

Giang Lệ: ……… Cái đồ hẹp hòi.

Cậu chẳng nhất thiết phải biết, nên xoay người bước đi. Đúng lúc này, giọng Đoạn Tri Hàn vọng tới từ phía sau: "Đang nghĩ xem lần sau kết hôn cần chuẩn bị gì, nhỡ quên mang tài liệu lại phải đi một chuyến uổng phí."

Giang Lệ nghe đến hai chữ "kết hôn", hơi thở trở nên không ổn định, cảm giác khó chịu trong lòng bỗng chốc biến mất. Cậu cảm thấy quyết định ly hôn thật sự vô cùng sáng suốt.