Toàn Thế Giới Cầu Chúng Ta Gương Vỡ Lại Lành

Chương 4

Toàn thân Giang Lệ lập tức cứng đờ, giống như máu trong người ngừng chảy, ngay cả hơi thở cũng dừng lại. Bởi vì cậu có một bí mật.

Cậu thực ra không phải con người.

Mà là một robot đến từ hành tinh khác.

Hành tinh mẹ của cậu là một nơi tuyệt đẹp, bầu trời mang sắc tím hoa hồng rực rỡ, những đυ.n cát nối tiếp nhau bất tận. Chỉ cần gió thổi qua, khắp nơi sẽ lan tỏa hương thơm dịu nhẹ của hoa.

Phi thuyền của cậu bị hỏng khi du hành giữa các vì sao, buộc phải hạ cánh khẩn cấp trên Trái Đất. Khi nào sửa xong phi thuyền, cậu sẽ trở về hành tinh của mình.

Dưới lớp da, cơ thể cậu là hợp kim cứng cáp, không yếu đuối như con người. Nhưng cậu lo sợ mình sẽ bị giao nộp cho chính phủ, trở thành một đống kim loại trong viện nghiên cứu.

Thế nên cậu luôn cẩn thận che giấu thân phận, bài xích mọi tiếp xúc không cần thiết, bao gồm cả việc bị người khác xoa đầu.

Giang Lệ lập tức gắt gỏng: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc, nghe thấy không? Bỏ tay ra ngay.”

Nhưng đối phương không những không buông mà còn đặt cằm lên hõm cổ mềm mại của cậu: “Đang nghe đây.”

Làn da của cậu lập tức nóng lên. Đây cũng là một lý do khác khiến cậu không thích tiếp xúc với Đoạn Tri Hàn. Cơ thể cậu luôn có phản ứng kỳ lạ, vì vậy cậu cố gắng kéo giãn khoảng cách.

Dù vậy, cậu không thể không nhận ra sự vui vẻ trong giọng điệu của đối phương. Ly hôn khiến anh vui đến vậy sao?

Giang Lệ không hài lòng, vùng khỏi tay Đoạn Tri Hàn: “Yên tâm đi, tôi còn muốn ly hôn hơn cả anh. Tôi đi lấy sổ hộ khẩu.”

Giang Lệ từng nghĩ đến việc đưa Đoạn Tri Hàn về hành tinh mẹ của mình. Nhưng nếu Đoạn Tri Hàn muốn ly hôn, cậu cũng sẽ không níu kéo, dù sao cậu cũng chẳng thực sự thích anh ta.

Cậu ngừng lại một chút, rồi quay người đi vào phòng ngủ tìm đồ. Vừa đến cửa phòng, Đoạn Tri Hàn từ phía sau nói: “Không ly hôn nữa.”

Giang Lệ tưởng mình nghe nhầm, liền dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi: “Anh vừa nói gì?”

“Chúng ta không ly hôn nữa.”

Đoạn Tri Hàn lặp lại, ánh mắt không rời cậu, như đang nhìn một bảo vật vừa được tìm thấy.

Đôi mắt nhạt màu của Giang Lệ ánh lên vẻ mơ hồ. Cậu không hiểu vì sao Đoạn Tri Hàn lại thay đổi ý định. Sự bối rối trong lòng cậu nhanh chóng biến thành nỗi khó chịu, từ một tia nhỏ bé bỗng lan ra khắp l*иg ngực, nặng nề ép xuống tim.

Tại sao Đoạn Tri Hàn nói gì cũng được? Cậu không phải một robot bảo mẫu, đến khi gọi, đi khi đuổi. Cậu là một robot du hành độc lập.

Giang Lệ lạnh lùng đáp lại: “Anh nghĩ anh nói gì cũng là sự thật sao? Đã nói hôm nay ly hôn thì phải ly hôn hôm nay. Tôi nói cho anh biết, sớm một ngày hay muộn một ngày cũng không được.”

Cậu nghiêm túc bổ sung thêm: “Chậm một phút cũng không được.”

“Tiêu chuẩn để tòa án phán quyết ly hôn là tình cảm rạn nứt.” Đoạn Tri Hàn bình tĩnh hỏi lại: “Tình cảm của chúng ta chưa rạn nứt, vậy tại sao phải ly hôn?”

Giang Lệ sững người vài giây. Tình cảm của họ đã rạn nứt là điều quá rõ ràng. Không đúng, thực ra họ chưa từng có tình cảm.

Lý do ban đầu họ kết hôn là vì sau một lần say rượu, cả hai đã lên giường với nhau. Tỉnh dậy, Đoạn Tri Hàn nhìn thẳng vào mắt cậu, nói rằng anh sẽ chịu trách nhiệm.

Có lẽ lúc đó cậu trông rất đáng thương. Trên eo đầy dấu vết đỏ hằn, ngồi trên giường để nước chảy loang cả sàn nhà.

Nhưng thực ra, khi đó cậu chỉ đang nghĩ liệu mình có bị tắt nguồn không.

Giang Lệ ngừng dòng suy nghĩ, ngẩng đầu lên.

Cậu đối diện với ánh mắt đào hoa mê hoặc của Đoạn Tri Hàn, ánh mắt như muốn nói: “Chúng ta không hề rạn nứt tình cảm, đó là chân lý của vũ trụ.” Điều này khiến cậu chỉ muốn ném người đàn ông này ra vành đai tiểu hành tinh.

Nhưng luật pháp liên hành tinh quy định rằng không được làm hại con người. Vì vậy, cậu chỉ có thể nghiến từng chữ, nhấn mạnh lại: “Ai không ly hôn thì là đồ ngốc.”

Từ “đồ ngốc” là một tiếng lóng mà cậu học được khi đến Trái Đất. Theo quan sát của cậu, con người rất sợ bị gọi là từ này. Có lẽ nó mang một ý nghĩa bí ẩn mà cậu chưa hiểu rõ.

Sau khi nói xong, cậu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cảm giác khó chịu trong l*иg ngực cũng biến mất. Cậu nghĩ rằng đối phương sẽ cảm thấy xấu hổ mà rời đi.

Không ngờ, Đoạn Tri Hàn hoàn toàn không có chút ngượng ngùng, chỉ nhàn nhạt đáp: “Tôi là đồ ngốc.”

Câu trả lời đó khiến Giang Lệ nghẹn lời, ngay cả hô hấp cũng không thông suốt.

Da cậu trắng như tuyết, vì thế khi đỏ lên trông càng giống một màu đỏ bệnh tật. Cậu phải vỗ nhẹ lên ngực mình để cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng phía trên dạ dày lại đau nhói.

Cậu xoa nhẹ khu vực đó. Mỗi khi tức giận, phía trên dạ dày của cậu đều âm ỉ đau. Cậu không để ý lắm, chỉ nghĩ rằng có lẽ cậu đã làm hỏng một bộ phận nào đó khi tập nhảy.

Dù sao, Trái Đất cũng không có trung tâm sửa chữa robot. Cậu từng phản ánh với hộp thư thị trưởng, nhưng không được hồi đáp.