Thất Ký, Gặp Chân Tình

Chương 5

Dường như những lời tỏ tình ấy chỉ là câu nói tùy hứng, thiếu niên sau khi nhận được câu từ chối liền mất hết hứng thú, chẳng buồn dây dưa thêm.

Hắn đứng dậy dứt khoát và tiêu sái, không một chút luyến tiếc hay do dự, tựa hồ hoàn toàn đối lập với dáng vẻ nhiệt tình, thiết tha ban nãy.

Nàng khẽ cụp mắt, trái tim vốn đang bị cảm xúc xoáy sâu như lưỡi dao giờ như muốn vỡ tung. Nỗi lòng nàng hỗn loạn tựa như bị nhấn chìm giữa sóng dữ nơi biển sâu.

Thiếu niên áo trắng vắt thanh kiếm lên vai, xoay người rời đi. Đuôi tóc buộc cao lắc lư theo từng bước chân, phất qua sau cổ, toát lên vẻ phóng khoáng tự nhiên.

Dẫu đang là tiết xuân, nhưng trong vùng núi sâu, cành khô lá mục vẫn rải đầy lối. Mỗi bước chân của hắn làm những cành lá dưới chân vang tiếng giòn tan “răng rắc,” từng nhịp một như gõ thẳng vào tim nàng, khiến nó loạn nhịp không ngừng.

Tấm áo bào trắng của thiếu niên dần khuất trong bóng chiều chạng vạng. Trong mắt nàng, dáng hình ấy vẫn hiện rõ, mái tóc nhẹ lay theo gió, mỏng manh đến lạnh lẽo.

Một cơn gió đêm buốt giá xộc tới, khiến nàng khó thở, bức tường kiên cố trong tim như sụp đổ, để lại nỗi trống trải và hoang mang.

Người xa lạ, gặp gỡ trong cảnh ngộ tình cờ, nàng chẳng thể cho hắn được gì. Vậy vì sao hắn sẵn lòng cứu nàng, còn nán lại chăm sóc cho một kẻ yếu ớt không nơi nương tựa như nàng?

Hắn từng cứu nàng khỏi vách đá, rồi lại ở trong núi sâu này bảo vệ nàng không biết đã bao lâu. Có lẽ đó chỉ là chút thiện tâm của hắn. Còn nàng, vừa mới dứt khoát cự tuyệt, bây giờ sao dám mặt dày cầu xin?

Nàng ngồi ngơ ngác giữa thảm lá rụng, vô thức dõi mắt theo bóng hắn. Nỗi đau đớn, rối bời trong lòng như bóp nghẹt khiến nàng vô cùng khó chịu.

Tiếng sói tru bất chợt vang vọng khắp núi rừng, tựa nhát dao xé toang mớ suy nghĩ hoang mang trong đầu nàng. Nàng giật mình bừng tỉnh, tim đập dồn như vừa được đánh thức.

Nàng không muốn chết. Huống hồ, chết trong khi còn mơ hồ chẳng biết mình là ai thì có đáng hay không?

Danh dự liệu có quan trọng tới mức phải hy sinh mạng sống để giữ gìn? Nàng nhận ra mình không muốn thế.

Cơn gió đêm lạnh lẽo khiến đôi môi nàng run bần bật, nhưng một ý nghĩ rõ ràng đã hình thành.

Nàng gắng cất giọng run rẩy, gọi với theo bóng thiếu niên đang khuất dần:

“Khoan đã!”

Sợ cơ hội sống sót duy nhất biến mất, tuy cổ họng khô khốc nhưng nàng vẫn gắng sức nói to.

Tiếng bước chân đang xa dần lập tức dừng lại. Không lâu sau, những âm thanh ấy lại vang lên, lần này là đi ngược trở lại, vội vã và khẩn trương hơn, tựa như cũng đang reo vui.

Nhìn thiếu niên áo trắng quay lại, hồ lô bên hông hắn đung đưa lắc lư nhè nhẹ, nàng bỗng chốc mất hết can đảm, không dám đối diện với đôi mắt rạng ngời kia nữa.

Nàng ngập ngừng, chẳng biết nói gì, trong khi hắn dường như có vô vàn điều muốn thốt ra:

“Ngươi đổi ý rồi đúng không? Muốn đồng ý với ta, phải không?”

Giữa đêm tối mịt mùng, khó trông rõ biểu cảm trên gương mặt hắn, nhưng chỉ nghe một câu đó, nàng cũng đủ cảm nhận niềm vui mừng không giấu nổi của hắn.

Như tên đã rời cung, nàng chẳng có đường để chối bỏ. Đưa mắt nhìn thẳng vào đôi con ngươi sáng ngời chỉ một khắc, rồi nàng cụp mi, khe khẽ đáp:

“Ừ!"

Phải sống trước đã, có sống mới có hy vọng tìm ra mọi lời giải. Nếu chết ngay lúc này, thật quá oan uổng.

Thiếu niên nội lực thâm hậu, lập tức nghe thấy lời đáp nhỏ xíu ấy. Niềm hoan hỷ hiện rõ trên gương mặt hắn.