Phía sau là tiếng bước chân truy đuổi ráo riết của y tá Hồng chỉ cách cô bốn năm bậc thang.
Đào Nại không dám quay đầu nhìn lại mà dốc hết sức lực để chạy về phía trước.
Cơ thể vốn dĩ trong trạng thái tiêu cực còn chưa hoàn toàn hồi phục, lúc này cũng đã đạt đến cực hạn. Hơi thở của cô gái trở nên gấp gáp, tim đập nhanh như muốn nổ tung trong l*иg ngực.
Phổi dường như cũng truyền đến từng cơn đau nhói, hai chân nặng trĩu như đeo chì, nhưng cô vẫn không dám lơ là một chút nào.
Lần đầu tiên trong đời Đào Nại ghét bỏ cơ thể yếu đuối này của mình.
Cô đã cố gắng hết sức nhưng thân và chân lại ngày càng trở nên nặng nề, còn y tá Hồng phía sau cô thì ngày càng đến gần.
Xoẹt-
Khi Đào Nại chạy đến cầu thang giữa tầng hai và tầng ba, chiếc lưỡi trong miệng y tá Hồng đâm mạnh vào sau lưng cô.
Khán giả ma trong phòng livestream nhìn thấy cảnh này, tim đột nhiên nhảy lên cổ họng!
Khi chiếc lưỡi mang theo gai nhọn sắc bén chạm vào lưng Đào Nại, cảm giác rùng mình mãnh liệt khiến cô theo bản năng né sang một bên.
Những chiếc gai nhọn sắc bén tránh được chỗ yếu hại của cô gái, sượt qua cánh tay cô.
Trên cánh tay lập tức bị rạch ra mấy đường nhỏ nhưng gần như sâu đến tận xương, Đào Nại đau đớn kêu lên một tiếng, trong mắt ngấn lệ.
[Đing - Phát hiện trạng thái sức khỏe của người chơi xuất hiện dị thường, giá trị sinh mệnh -5.]
Cùng với việc giá trị sinh mệnh giảm xuống, tốc độ dưới chân Đào Nại bất giác chậm lại.
Y tá Hồng cũng không ngờ Đào Nại có thể tránh được một đòn của mình. Chị ta nheo mắt nhìn bóng lưng hoảng hốt của cô gái, đột nhiên nhếch miệng phát ra tiếng cười lạnh lẽo.
Y tá Hồng đột nhiên thả chậm bước chân, từng bước vững vàng bước lên bậc thang.
Khán giả ma trong phòng livestream nhìn thấy cảnh này, lại càng cảm thấy rợn tóc gáy.
[Y tá Hồng đã bị chọc giận, chị ta không định để bé cưng chết một cách dễ dàng nữa, mà muốn hoàn toàn dị hóa cô ta để giữ lại ở đây.]
[Vốn dĩ đã chạy không kịp, người chơi bây giờ lại bị thương, thật sự là khó khăn rồi.]
[Bị y tá Hồng làm bị thương sẽ sinh ra ảo giác, không biết đã có bao nhiêu người chơi bị dị hóa như vậy.]
Đào Nại cảm nhận rõ ràng tiếng bước chân của y tá Hồng không còn tiếp tục đến gần cô nữa, nhưng vẫn luôn duy trì khoảng cách nửa mét với cô.
Mà thời gian đếm ngược của thử thách nhịp tim, đã trôi qua một nửa, chỉ còn lại 90 giây.
Chỗ bị y tá Hồng làm bị thương có cảm giác lạnh lẽo khó chịu, hơn nữa còn lan ra toàn thân. Đào Nại cảm thấy máu toàn thân như bị đông cứng, dần dần trở nên cứng đờ, tê dại...
Thình thịch… thình thịch…
Tiếng tim đập điên cuồng dội vào màng nhĩ, trước mắt Đào Nại chao đảo.
Mọi thứ trước mắt cô bắt đầu vặn vẹo.
Tường và cầu thang dưới chân đều bị vặn vẹo thành hình sóng khiến mắt cô hoa lên.
Kẽo kẹt… kẽo kẹt…
Giống như tiếng ma sát của vật cứng nào đó ép vào nhau từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Trong lòng run lên, Đào Nại nhạy cảm mà cẩn thận quan sát xung quanh.
Bức tường phập phồng rất dữ dội, giống như có thứ gì đó muốn giãy giụa chui ra từ bên trong, ngoài tiếng ma sát, Đào Nại còn nghe thấy tiếng rêи ɾỉ.
"Ở đây chật quá, chật đến nỗi tôi không thở nổi..."
Giọng nói tràn ngập đau khổ tuyệt vọng, khiến hơi thở của Đào Nại nghẹn lại.
Lớp vỏ tường xung quanh bắt đầu rơi xuống, lộ ra thứ bên trong bức tường.
Bên trong không phải là xi măng, mà là những cái đầu được xếp chồng lên nhau. Giữa chúng không có bất kỳ khoảng trống nào, chúng vì bị ép quá mức mà mặt mũi biến dạng.
Những cái đầu đều mặt mày khô queo, gầy gò đáng sợ, chỉ còn lại lớp da mặt dán chặt vào xương cốt.