Thập Niên 70: Chớp Nhoáng Cưới Sĩ Quan, Tôi Dựa Vào Nghe Lén Tâm Tư Hóng Hớt Mà Sống Qua Ngày

Chương 7

Hứa Giai Giai vỗ vai Thẩm Việt Bạch: "Hôm qua sao không nói, là anh cứu em?"

Thẩm Việt Bạch thẳng thắn nói: "Không có gì đáng nói."

Hứa Kiến Quốc thu hết hành động của hai người vào mắt: "Hôm qua hai đứa gặp nhau rồi à?"

Hứa Giai Giai nhìn thấy người, mới nhớ ra chuyện quên mất tối qua, cô ném ra một quả bom: "Cha, anh ấy là con rể tương lai của cha."

Hứa Kiến Quốc lộ ánh mắt muốn gϊếŧ người không giấu được: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Hứa Giai Giai kể lại chuyện hai người gặp nhau, cuối cùng, còn giơ ngón tay đếm ưu điểm của Thẩm Việt Bạch: "Anh ấy cao, dáng người chuẩn, có lương, mỗi tháng cho con sáu mươi tệ, quan trọng hơn nữa là, cho dù kết hôn rồi, con vẫn có thể ở nhà."

Một tràng dài, cơn giận của Hứa Kiến Quốc lập tức tan biến, ông ấy nhìn chằm chằm Thẩm Việt Bạch mấy giây: "Nghe nói mới vào quân đội, một tháng chỉ có sáu bảy tệ?"

"Vâng, mới vào lương không cao, làm nhiệm vụ dễ thăng chức." Thẩm Việt Bạch có thể lên đến chức Phó tiểu đoàn trưởng trong sáu năm, toàn bộ đều là liều mạng mà có được.

Bà nội Hứa càng nhìn càng hài lòng: "Tốt, tốt, chúng ta mau đi, đi hủy hôn trước đã."

Thẩm Việt Bạch muốn để Hứa Giai Giai ngồi lên thanh ngang, lại sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô, anh nhìn bà nội Hứa: "Bà Hứa ngồi phía trước, đồng chí Hứa ngồi phía sau."

Những người khác đều có sắp xếp, duy chỉ có Hứa Kiến Quốc bị bỏ quên, ông ấy ngây người: "Vậy còn chú?"

Không đợi Thẩm Việt Bạch mở miệng, bà nội Hứa đã giành nói: "Đương nhiên là đi bộ, có phải chưa từng đi đâu, chúng ta đợi con ở ngã tư."

Hứa Kiến Quốc: "Hóa ra con là người thừa à?"

Bà nội Hứa ngồi lên thanh ngang: "Biết là tốt rồi."

Đợi Hứa Giai Giai ngồi lên, Thẩm Việt Bạch mới nói: "Chú, chú đạp chân lên thanh chéo, tay nắm lấy thanh đứng dưới tay lái."

Hứa Kiến Quốc hơi do dự: "Nhỡ ngã xuống mất mặt lắm!"

bà nội Hứa vỗ một cái vào sau gáy ông ấy: "Không biết nắm chặt à!"

Hứa Kiến Quốc tủi thân không chịu được: "Mẹ, có người ngoài ở đây, mẹ không thể giữ chút thể diện cho con sao?"

Bà nội Hứa trừng mắt: "Thằng nhóc Thẩm không phải người ngoài, là người nhà."

Cuối cùng Hứa Kiến Quốc vẫn lên xe đạp.

Mặc dù trọng lượng hai bên không cân bằng, nhưng Thẩm Việt Bạch đạp rất vững, tốc độ cũng nhanh, chỗ đường cong cũng không bị ảnh hưởng.

Một xe nhiều người như vậy, có cảm giác như xe Ngũ Lăng Hồng Quang chở quá tải.

Đường không bằng phẳng, Hứa Giai Giai sợ ngã xuống, dứt khoát đặt tay lên eo Thẩm Việt Bạch.

Bàn tay mềm mại đặt ngang eo anh, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.

Thẩm Việt Bạch lập tức cứng đờ, hơi thở dần trở nên nặng nề, trái tim hoàn toàn rối loạn.

Tim loạn, đạp xe cũng không chuyên tâm như trước.

Không cẩn thận, tay lái lệch hẳn 90 độ.

Cả người Hứa Giai Giai dán lên lưng Thẩm Việt Bạch, nhưng lúc này anh cũng không dám mơ màng, nhanh chóng đỡ thẳng tay lái, mới tránh được cả xe bị lật.

Hứa Kiến Quốc sợ đến mức mặt mày trắng bệch: "Thằng nhóc Thẩm, cháu có được không đấy, không được thì để chú đi bộ."

Bà nội Hứa cũng sợ hãi không kém: "Thằng ba, ít nói vài câu, đừng làm phiền thằng nhóc Thẩm đạp xe."

Hứa Giai Giai nghe thấy bà nội Hứa gọi “thằng ba”, mới nhớ ra trong sách nói Hứa Kiến Quốc vốn có bốn anh chị em.

Ông ấy xếp thứ ba.

Vào một ngày chưa giải phóng, một đám lính Nhật tiến vào thôn bao vây cả thôn.

Chúng ép hỏi tung tích của quân giải phóng.

Dân làng đều giữ im lặng, không ai mở miệng.

Lính Nhật tức giận, không moi được tin tức gì, liền ra tay gϊếŧ hơn mười người dân.

Trong đó có anh cả, anh hai và em gái của Hứa Kiến Quốc.

Ông ấy có thể thoát khỏi kiếp nạn là vì hôm đó bị sốt cao, bà nội Hứa đưa ông ấy đến thị trấn khám bệnh, không có ở trong thôn.

Một nhà sáu người.

Bị lính Nhật gϊếŧ chết ba người.