Cảm nhận được sự mềm mại trên người Hứa Giai Giai, Thẩm Việt Bạch đột nhiên cứng đờ, vành tai đỏ ửng.
Hứa Giai Giai lùi lại khỏi vòng tay của người đàn ông, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Vừa nhìn, mắt Hứa Giai Giai liền sáng lên.
Ngũ quan lập thể, đường nét rõ ràng.
Mặc quân phục, toát lên khí chất chính trực, càng thêm oai hùng hiên ngang, dáng người cao ráo.
Ánh mắt Hứa Giai Giai quá mức nóng bỏng, Thẩm Việt Bạch bị cô nhìn đến mức toàn thân không thoải mái: "Đồng chí Hứa!"
Tim Hứa Giai Giai run lên, chết tiệt, không chỉ đẹp trai, giọng nói cũng dễ nghe: "Anh là?"
Quen biết nguyên chủ sao?
Anh chàng đẹp trai như vậy, sao nguyên chủ lại không có chút ký ức nào!
Thẩm Việt Bạch lấy ra một chiếc nhẫn bạc từ trong túi quần: "Anh là Thẩm Việt Bạch ở thôn bên cạnh, đây có phải của em không?"
Hứa Giai Giai nghi ngờ: "Là của em, sao nhẫn lại ở chỗ anh?"
Đây là chiếc nhẫn mà ông nội đã mất của Tống Nhiên tặng cho nguyên chủ.
Nhẫn không to, mặt nhẫn có hoa văn hình trái tim, chế tác thô sơ, kiểu dáng đơn giản.
Thẩm Việt Bạch nói thật: "Nhặt được ở trên bờ."
Hứa Giai Giai nhớ ra rồi, hôm rơi xuống sông, nguyên chủ đã để nhẫn trong túi.
"Sao anh biết nhẫn là của em?"
Thẩm Việt Bạch nói từng chữ: "Thấy em từng đeo."
Hứa Giai Giai nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Việt Bạch mấy giây, đột nhiên tiến lại gần anh: "Anh có bạn gái chưa?"
Hơi thở ấm áp phả vào mặt Thẩm Việt Bạch, ngưa ngứa, khiến mặt anh nóng bừng.
"Chưa."
Mắt Hứa Giai Giai sáng lên: "……"
Không phải cha nói nhờ người mai mối giới thiệu đối tượng sao, thay vì đi xem mắt, chi bằng tự mình tìm một người.
Người trước mặt không chỉ đẹp trai, nhìn trang phục, hình như còn là quân nhân.
Nghĩ là làm.
Hứa Giai Giai bắt đầu giới thiệu bản thân: "Em tên Hứa Giai Giai, năm nay mười tám tuổi, là con một, chúng ta có thể tìm hiểu nhau không?"
Thẩm Việt Bạch hiểu ngay: "Không phải em có vị hôn phu rồi sao?"
Hứa Giai Giai thản nhiên, nhàn nhạt nói: "Ngày mai hủy hôn, lập tức độc thân."
Lời này khiến Thẩm Việt Bạch nhớ đến những lời đồn đại trong thôn: "Đồng chí Hứa, vị hôn phu của em hủy hôn, là vì chuyện rơi xuống nước sao?"
Hứa Giai Giai lắc đầu, dùng giọng điệu ghét bỏ nói: "Không phải, anh ta đã có người mình thích, tên đó rất hèn mọn, thích làm chó liếʍ."
Thẩm Việt Bạch: "……"
Anh rất muốn hỏi "chó liếʍ" nghĩa là gì.
Lại sợ hỏi rồi, sẽ lộ ra mình thiếu hiểu biết.
"Ngày kia anh sẽ dẫn người mai mối đến nhà em, bàn chuyện đính hôn với người lớn trong nhà."
Anh cứu Hứa Giai Giai lên bờ, bị nhiều người nhìn thấy, danh tiếng của cô bị ảnh hưởng, anh nên chịu trách nhiệm.
Hứa Giai Giai ngây người, nhanh vậy sao, tốc độ còn nhanh hơn cả tàu cao tốc thời hiện đại: "Cái đó, không cần nhanh như vậy chứ?"
Thẩm Việt Bạch nghiêm túc nói: "Đây không tính là nhanh, đồng đội của anh đính hôn, kết hôn năm ngày là xong."
Hứa Giai Giai: "……"
Trời ạ.
Đây hoàn toàn là mở hộp mù mà!
Thẩm Việt Bạch không hiểu sao Hứa Giai Giai lại ngạc nhiên, nhưng anh không hỏi nhiều, mà nói rõ tình hình của mình: "Anh năm nay hai mươi hai tuổi, nhập ngũ sáu năm, hiện tại là Phó tiểu đoàn trưởng, kết hôn rồi có thể đi theo quân đội, nhưng hiện tại đơn vị không có nhà. Cho nên kết hôn rồi, em vẫn phải ở nhà. Khi nào phân nhà, anh sẽ gửi điện báo cho em. Nhưng mà, trong thời gian ở nhà, mỗi tháng anh sẽ gửi cho em sáu mươi tệ."
Tiền lương tám mươi tám tệ.
Anh giữ lại hai mươi tám tệ.
Số còn lại, toàn bộ cho vợ.
Hứa Giai Giai mừng như điên, một tháng lương công nhân cũng chỉ có ba mươi mấy tệ, cô không cần đi làm, mà có thể nhận được nhiều tiền như vậy, cuộc sống này quả thực quá sung sướиɠ!
"Em không có vấn đề gì."
Đàn ông vừa có tiền vừa có nhan sắc lại còn hào phóng, do dự một giây thôi, cũng là không tôn trọng tiền bạc.
Thẩm Việt Bạch lại nói đến chuyện phiền lòng trong nhà: "Cha đẻ và mẹ kế không ưa anh, kết hôn rồi, em vẫn có thể ở nhà mẹ đẻ."
Hứa Giai Giai hạnh phúc suýt ngất xỉu, trời ạ, lại còn có chuyện tốt như vậy: "Được, sau này anh chính là con trai ruột của cha em."
...