Quy Tắc Quái Đản: Chúc Mừng Ngày Giỗ Của Gia Đình Tôi

Chương 4: Lợi dụng chồng

Bước chân Giang Ly theo bản năng lùi lại. Cô gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập "thình thịch" đầy căng thẳng. Nếu người đàn ông này định dùng dao… Vậy thì cứ dùng đi. Dù sao thì vết thương cũng sẽ chuyển sang cho Đới Xuân Lệ. Nghĩ đến đây, Giang Ly không lùi lại nữa mà nhắm mắt lại một cách bình thản.

[Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều nín thở vì Giang Ly.]

[Trái tim mọi người đều như treo lơ lửng.]

Tuy nhiên, cảnh máu me như dự kiến đã không xuất hiện. Một giọng nói vang lên bên tai Giang Ly. “Đi gọi con gái ra ăn cơm.” Người chồng bất ngờ không ra tay. Anh ta chỉ liếc mắt nhìn chiếc TV đã tắt ngấm rồi để lại một câu, xoay người đi vào bếp.

Giang Ly từ từ mở mắt ra. Cô nhìn cái đuôi lợn sau lưng người chồng, ánh mắt lộ ra vài phần nghi ngờ. Chẳng lẽ do người chồng bị ô nhiễm quá nặng dẫn đến thần trí không còn minh mẫn? Trong tờ giấy của Giang Ly, quy tắc thứ ba viết rõ ràng bằng chữ trắng mực đen:

[Bạn chỉ có một đứa con trai, không có con gái. Nếu nhìn thấy con gái, xin hãy gϊếŧ chết cô ta ngay lập tức.]

Vậy mà người chồng lại nói “gọi con gái ra ăn cơm.” Giang Ly không thể làm trái ý người chồng. Một khi làm trái, e rằng sẽ lập tức khiến người chồng nổi cơn thịnh nộ, kích hoạt kết cục tử vong. Nhưng nếu nghe theo ý của người chồng, lại vi phạm quy tắc thứ ba. Phải làm sao…

Giang Ly quay đầu nhìn về phía phòng của con. Cánh cửa phòng hé mở, khoảng không tối đen như miệng vực sâu, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ hút người ta vào thôn tính. Giang Ly không nhìn thấy bóng người, càng không thể phân biệt được giới tính đứa trẻ bên trong.

“Đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi gọi con gái ăn cơm!” Người chồng bưng hai đĩa thịt đỏ từ trong bếp ra. Hắn hung dữ liếc vợ một cái, không nhịn được thúc giục. Giang Ly tự nhủ mình phải bình tĩnh lại. Nhất định có chi tiết nào đó cô vẫn chưa chú ý đến, nhất định là vậy.

Giang Ly lại nhìn về phía phòng của con. Tim đột nhiên lỡ mất một nhịp. Trong khe cửa tối đen lộ ra một đôi mắt của đứa trẻ đang mỉm cười nhìn cô. “Mẹ.” Giọng nói của đứa trẻ mềm mại ngọt ngào. Là giọng của một bé gái.

[Nếu nhìn thấy con gái, xin hãy gϊếŧ chết cô ta ngay lập tức.] Giang Ly cố gắng kiềm chế xúc động muốn lao tới bóp chết nó. Cô luôn cảm thấy mọi chuyện không nên như vậy, không đúng, không phải như vậy. Rốt cuộc là chỗ nào không đúng…

Ngón trỏ tay phải của Giang Ly khẽ run lên hai cái. Vô tình, cô chú ý đến một tờ giấy khám thai không đáng chú ý dưới chân bàn. Trên đó ghi rõ giới tính thai nhi mà người chồng đã mua chuộc bác sĩ để biết trước: "nữ." Giang Ly liếc nhìn nửa tờ giấy nằm viện lộ ra bên dưới tờ giấy khám thai, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Thì ra là vậy…

“Bảo cô đi gọi con gái ăn cơm!” Người chồng “xoảng” một tiếng kéo cửa trượt nhà bếp ra, giơ dao lao nhanh về phía Giang Ly. Hắn đến rồi! Giang Ly lập tức quay đầu nhìn về phía phòng con. “Con trai, hôm nay là ngày giỗ của chị gái, mau đi mời chị ra ăn cơm.” Giang Ly hét vào mặt cậu.

Người chồng thấy Giang Ly cuối cùng cũng gọi con gái, không tiếp tục làm trái ý hắn nữa, lúc này mới từ từ hạ dao xuống, không tiến gần nữa. Đứa trẻ trong khe cửa rụt rè mở cửa phòng. Cậu không còn giả giọng bé gái nữa mà khôi phục lại giọng bé trai ban đầu: “Vâng, mẹ, mẹ đợi một chút.”

Giang Ly thở phào nhẹ nhõm. Cô đoán quả nhiên không sai. Người vợ trong phó bản quả thực đã từng có một đứa con gái. Nhưng con gái đã qua đời vào ngày hôm nay hai năm trước. Tờ giấy nằm viện bên dưới tờ giấy khám thai chính là bằng chứng tốt nhất. Ngày trên tờ giấy nằm viện vừa đúng là ngày hôm nay hai năm trước.

Giang Ly quét mắt nhìn căn phòng, ánh mắt dừng lại ở hai vòng hoa. Thảo nào căn phòng này lại trang trí theo phong cách tang lễ, hóa ra là để tưởng nhớ đứa con gái đã mất. Điểm khó của tình huống này là con gái trong nhà đã qua đời. Nếu Giang Ly mập mờ giới tính của đứa trẻ, trực tiếp gọi “bé yêu ra ăn cơm,” vĩnh viễn đều không thể gọi ra được “đứa con gái đã chết.”

Một lát sau, con trai ôm di ảnh đen trắng của chị gái, tung tăng nhảy nhót từ phòng con đi ra. Chỉ có điều, đứa con trai dường như có chấp niệm gì đó với việc “giả gái.” Trên người con trai mặc chiếc váy trắng giống hệt trong di ảnh của chị gái. Trên đầu cậu ta cài hai bông hoa nhỏ màu trắng, trên miệng tô son môi đỏ lòm, vô cùng bắt mắt. Con trai đặt di ảnh lên một chỗ trống trên bàn ăn, bản thân thì vui vẻ ngồi xuống bên cạnh. Bé gái trong di ảnh và con trai trông gần như giống hệt nhau. Cảm giác giống như chính mình đang ôm di ảnh của mình, ăn cơm, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.

Giang Ly do dự một lúc rồi cũng ngồi xuống. Vị trí của Giang Ly đối diện với con trai. Người chồng lúc này bước tới, ngồi vào vị trí giữa con trai và Giang Ly. Hắn bưng ra một bát canh thịt lớn, nóng hổi, bốc hơi nghi ngút. Trên mặt nước canh nổi lềnh bềnh vài lọn giống như tóc.

Con trai lại giả giọng bé gái nũng nịu: “Bố ơi, canh gì mà thơm thế ạ?” Người chồng đắc ý cười: “Canh rong biển, món chị con thích nhất, bên trong có thêm viên thịt.” Người chồng nói xong, dùng muỗng múc ra vài viên chìm dưới đáy. Đó đâu phải là viên thịt, rõ ràng là…

Giang Ly quay mặt đi, cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn. Mặc dù Giang Ly đã không nhìn những món ăn đó nữa, nhưng nước chua trong dạ dày cô vẫn không tự chủ được trào ngược lên. Giang Ly có chút không khống chế được mà ợ hơi, trào ngược dịch vị. Cô vội vàng che miệng, ép mình kiềm chế phản ứng sinh lý khó mà kiềm chế được này.

Người chồng liếc nhìn Giang Ly một cái, không nói gì, chỉ đặt một cốc nước lọc trước mặt Giang Ly. “Cảm ơn,” Giang Ly đáp. Người chồng không thèm để ý đến cô, mà tự mình đứng dậy, múc canh cho con gái và con trai. “Uống đi.” Người chồng đưa bát canh đã múc xong cho con trai. Con trai vui vẻ nhún nhảy chân, cầm thìa nhỏ, múc một viên chuẩn bị đưa lên miệng. Cậu sắp ăn, dường như nhớ ra điều gì, lại bỏ viên thịt vào trong bát. “Mẹ, mẹ ăn.” Con trai đứng dậy, đưa viên thịt đến bên miệng Giang Ly.

Trong đầu Giang Ly hiện lên quy tắc gia đình thứ sáu:

[Không được ăn thịt trong nhà. Nếu đói, có thể ăn bánh quy ngón tay trong tủ lạnh.]

Cô không thể ăn thịt. Nhưng cô cũng không thể từ chối con trai. Quy tắc gia đình thứ bảy viết rất rõ ràng:

[Đừng từ chối yêu cầu của con trai, nếu không con trai sẽ buồn.]

Giang Ly không thể từ chối con trai, cũng không thể ăn viên thịt. Quy tắc chết tiệt này chỗ nào cũng đào hố, muốn cô chết. Cô phải làm sao… Ăn vào rồi nôn ra? Hiển nhiên, đây không phải là giải pháp tối ưu. Không chừng lúc nôn ra lại kích hoạt quy tắc ẩn nào đó, mất mạng như chơi.

Đầu óc Giang Ly hoạt động với tốc độ cao, ngón trỏ vô thức run rẩy. Ba giây sau, trên mặt cô nở một nụ cười dịu dàng, xoa đầu con trai, giọng nói cất cao: “Cảm ơn con trai. Ý tốt của con trai mẹ nhận rồi.” Giang Ly nói xong, liền thuận tay dùng thìa múc lấy viên thịt, quay đầu nhìn về phía người chồng: “Anh ơi, em lại bị viêm dạ dày rồi, một chút thịt cũng không ăn được. Con trai hiếu thảo như vậy, hay là anh ăn trước đi?”