Thanh Phong Sơn chìm trong sương mù lượn lờ, tựa như bức tranh tiên cảnh.
Trên đỉnh núi, một đại điện rộng rãi mà giản dị hiện lên.
Bên trong đại điện, khoảng hơn một trăm đệ tử mặc thanh bào đang đứng chỉnh tề, khiến không gian đơn sơ này thêm phần tiên khí.
Mạnh Thất lặng lẽ đứng ở hàng cuối cùng.
Nàng mặc bộ trường bào màu xanh giống như các đệ tử khác, chiếc đai lưng xanh thẫm ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn.
Mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn phía sau, dùng một cây trâm cổ kính cố định lại.
Gương mặt trắng ngần không hề trang điểm, trên người nàng chỉ phảng phất hương thuốc nhàn nhạt, không hề có mùi hương nào khác.
“Mạnh sư muội, muội biết chuyện gì đang xảy ra không?” Nữ tử đứng bên trái nàng, Lam Trúc Huyên, sư tỷ nhập môn trước nàng nửa năm, khẽ hỏi: “Sao lại triệu tập toàn bộ chúng ta đến đại điện thế này?”
“Muội không rõ.” Mạnh Thất hờ hững đáp một câu.
Tay phải nàng đang cầm một mảnh trúc giản nhỏ, sau khi đáp lời Lam Trúc Huyên, nàng lại nhắm mắt, chìm vào thế giới của những ghi chép trên trúc giản, trông như đã quên hết mọi thứ xung quanh.
Lam Trúc Huyên thấy vậy thì bĩu môi.
Thanh Phong Cốc chỉ là một môn phái nhỏ bé trong ba nghìn thế giới tu chân, chẳng có chút danh tiếng nào.
Đệ tử trong cốc đa phần chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, người đạt đến Kim Đan lại càng hiếm hoi.
Toàn môn phái chỉ có hai vị trưởng lão và chưởng môn là thành công kết đan.
Nhưng vì là một môn phái y tu, Thanh Phong Cốc chưa bao giờ thiếu đệ tử.
Chỉ là, đa số đệ tử gia nhập nơi này tư chất đều bình thường, có người luyện khí cả chục năm mà chẳng thể đột phá, chủ yếu chỉ để học chút y thuật, tìm cách sinh tồn trong ba nghìn thế giới mà thôi.
“Muội xem...” Lam Trúc Huyên vừa nhỏ giọng nói vừa cười khẽ với một người khác: “Mạnh sư muội lúc nào cũng chăm chỉ như thế.”
Mạnh Thất chẳng buồn mở mắt.
Mảnh trúc giản trong tay nàng bỗng phát ra ánh sáng mờ nhạt, ngay cả bàn tay cầm trúc giản cũng như được phủ lên một lớp ánh sáng dịu dàng.
Một lúc lâu sau, nàng mới từ từ mở mắt.
Ánh sáng nhạt ấy thoáng lóe lên trong đôi mắt đen trắng phân minh của nàng, rồi dần biến mất.
Dù Lam Trúc Huyên không nói gì thêm, ánh mắt nàng ấy vẫn chăm chú dõi theo Mạnh Thất.
Nhìn ánh sáng trên trúc giản dần phai nhạt, ánh mắt nàng ấy phức tạp: “Mạnh sư muội, ngay cả pháp quyết nhị phẩm này, muội cũng học được rồi sao?”
— Đây đã là pháp quyết lợi hại nhất mà đệ tử bình thường trong Thanh Phong Cốc có thể tiếp cận.
Mạnh sư muội mới nhập môn được nửa năm, tuy cũng chỉ là một tu sĩ luyện khí, nhưng y thuật lại tiến bộ vượt bậc, đã bỏ xa nàng từ lâu.
Ánh mắt Lam Trúc Huyên thoáng nét đố kỵ, nhìn nghiêng gương mặt thanh tú của Mạnh Thất: “Muội thật sự rất lợi hại! Không trách được Diêm trưởng lão nói, muội có thiên phú y thuật chỉ kém Lục Thanh Nhiên sư tỷ một chút.”
Diêm trưởng lão chính là một trong hai vị trưởng lão duy nhất của Thanh Phong Cốc kết đan thành công.
Nghe đến cái tên Lục Thanh Nhiên, ánh mắt Mạnh Thất khẽ dao động.
Vẻ mặt lạnh nhạt của nàng cuối cùng cũng có chút gợn sóng.
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ thêm, thì bên ngoài đại điện bỗng truyền đến tiếng huyên náo.
Tất cả đệ tử trong Thanh Phong Cốc đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa —
Một thiếu niên tuấn mỹ mặc trường bào màu đen đang ôm chặt một nữ tử bất tỉnh trong lòng, từng bước tiến vào đại điện.
“A—” Lam Trúc Huyên không kiềm được mà mở to mắt, “Đó chẳng phải là...”
Xung quanh Mạnh Thất, từng tiếng xì xào nhỏ vang lên.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thiếu niên mặc trường bào đen thu hút.
Hắn vô cùng tuấn tú.
Ba nghìn thế giới tu chân không thiếu mỹ nhân, nhưng một thiếu niên như được thiên địa ban phúc, dung mạo rực rỡ như vậy, đệ tử Thanh Phong Cốc đúng là hiếm khi thấy.
Huống chi, người này còn...
“Nhìn dấu hiệu trên áo hắn kìa... là người của Phần Thiên Cung!”
“Phần Thiên Cung?! Chính là Phần Thiên Cung, môn phái đứng trong top mười của Đông Giới sao?”
“Chẳng lẽ còn có Phần Thiên Cung thứ hai à?!”
“Vậy người này chính là...”
“Sở Thiên Phong, thiếu chủ của Phần Thiên Cung!”
“Là vị thiếu niên thiên tài kết đan thành công ở tuổi mười ba, hiện nay hai mươi tư tuổi đã đạt đến Kim Đan tam cảnh, đứng trong top một trăm người tu luyện nhanh nhất ba nghìn thế giới ấy sao?”
“Người ta còn là thiếu chủ của Phần Thiên Cung!”
“Lại còn đẹp trai như vậy.”
“Nhưng sao sắc mặt lại trắng bệch thế kia... À, trắng thế này lại càng đẹp trai hơn chứ sao.”
“Ủa? Người hắn đang ôm chẳng phải là... Lục Thanh Nhiên sư muội?!”
…
Trong đại điện, bỗng chốc tất cả đều im phăng phắc.