Sau một đêm ngon giấc và ăn sáng xong, Hàn Vân Nhã kéo chị vào phòng.
"Chị, chú Châu nhắn tin, có thanh niên trí thức muốn hãm hại chị dâu. Một lát nữa chị qua đó ở bên chị dâu nhé."
"Chú Châu?" Chị mất một lúc mới phản ứng lại, là ai vậy? Chị chợt nhớ đến người đàn ông lớn trong chuồng bò, chú ấy nói gì đó với Tiểu Tiểu, chắc chắn là vì biết gì đó, cũng vì Tiểu Tiểu nên chú ấy mới nhắc nhở.
Chẳng lẽ những người phụ nữ thanh niên trí thức lại bắt đầu gây chuyện, chỉ đơn giản là muốn bắt nạt chị dâu, hay còn là có mục đích khác?
"Tiểu Tiểu yên tâm, hôm nay chị sẽ ở bên chị dâu." Hàn Ngọc Dao chuẩn bị đi nói chuyện với mẹ, bản thân chị vẫn là con gái chưa chồng, suy nghĩ không thể chu đáo hết.
Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Hàn Vân Nhã không còn lo những chuyện này nữa. Cô tự vào phòng đọc sách, vì mẹ bảo, cô cũng không biết giúp gì.
Vì đám cưới của Hàn Vân Dương, gia đình họ lại vay đội sản xuất 100 cân lúa cao lương, nhà có lương thực nhưng họ không quên. Khi từ nhà họ Hàn ra đi, bị đuổi ra không còn gì, bây giờ nếu họ thể hiện quá cũng mức sẽ không tốt, để không gây chú ý, họ phải đi vay lương thực.
Bây giờ mỗi nhà đều không dư dả, họ lại mới xây nhà. Bố trí phòng cũng chỉ dám làm đẹp phòng Tiểu Tiểu, ai bảo tiền xây nhà là "tiền của Tiểu Tiểu" cơ chứ. Ai nói gì cũng thấy hợp lý.
Để thật hơn, Hàn Cảnh Lâm vay mượn khắp làng, vay tiền cũng chỉ vài nhà, 5 đồng, 10 đồng, 20 đồng, góp lại cùng với vay đội sản xuất, đám cưới này cũng không đến nỗi tệ.
Hôm nay Hàn Cảnh Lâm và vợ không đi làm, ở nhà chuẩn bị các khâu cuối cùng, Hàn Vân Dao kéo Hứa Nguyệt Mai vào phòng nói về chuyện có người muốn hãm hại Chu Diễm, Hứa Nguyệt Mai tức muốn liều mạng gϊếŧ người, nhưng ngày mai là ngày trọng đại của con trai.
"Đại Nha, hôm nay con đưa chị dâu con đến nhà Xuân Dương ở một ngày."
Xuân Dương có mối quan hệ rất tốt với Hứa Nguyệt Mai, cũng tốt với gia đình Hàn Cảnh Lâm. Mạng của chồng Xuân Dương là do Hàn Cảnh Lâm cứu, nên hai nhà càng thân thiết.
"Con đã biết rồi, mẹ. Con đi tìm ông Lưu xin nghỉ rồi con đi giúp chị dâu thu dọn đồ."
Chị biết cuộc sống của các thanh niên trí thức không hào nhoáng như vẻ bề ngoài, đầy rẫy những mâu thuẫn, trộm cắp là chuyện thường ngày như chuyện ăn cơm sống vậy. Việc các thanh niên trí thức khóc cũng là không phải là điều hiếm hoi.
"Thế này là sao nhỉ?" Hứa Nguyệt Mai thở dài nói, nhìn vào phòng Tiểu Tiểu, thấy Tiểu Tiểu đang đọc sách, cũng yên tâm hơn.
Hàn Vân Dương cùng Hàn Vân Tranh cùng nhau lên núi, ngày mai đãi tiệc, có thêm con mồi là thêm món.
"Em hai, lần này Tiểu Tiểu về, béo hơn, cũng đẹp hơn, em ở huyện phải chăm sóc em ấy tốt, đừng để bị ai bắt nạt."
Nghĩ đến đôi giày da của mình, Hàn Vân Dương vui không thể tả. Ở trong làng có một đôi giày cao su đã là tốt, anh có hai đôi giày cao su còn không nỡ đi. Giờ em hai và Tiểu Tiểu mua cho một đôi giày da, dù anh rất thích nhưng không nỡ đi, vì sợ mọi người biết rồi sẽ mượn mỗi ngày.
"Anh cả, em biết rồi, tính Tiểu Tiểu thế nào, anh còn không biết sao?" Họ vừa đi vừa nói chuyện, họ đã kiểm tra hai cái bẫy nhưng không có con mồi.
Hai anh em đi quanh núi, được ba con thỏ và hai con gà rừng, thu hoạch thật không tệ, phải nói là thu hoạch lớn.
Anh em rất vui mừng vì tiệc cưới giờ đã có món mặn. Hai người nhanh chóng đem con mồi bỏ vào sọt, lại hái ít rau rừng đặt lên trên củi đã nhặt. Hai người đợi mọi người đi làm rồi mới về nhà.
"Mai gϊếŧ thêm con gà, mỗi loại ba con là đủ hai món mặn rồi." Hứa Nguyệt Mai rất vui.
"Mẹ, có khi nào nhà cũ sẽ đến gây chuyện không?" Hàn Vân Tranh hơi lo lắng hỏi.
Bốn người trong sân ngây ngẩn cả người, Hàn Cảnh Lâm cũng không kịp phản ứng, Hàn Vân Nhã biết sẽ những người đó sẽ không đến nhưng không nói gì.
"Không sao, đã gây rối nhiều lần như vậy rồi, lần này sẽ không thiếu."
"Nếu họ dám đến, mẹ sẽ liều mạng với họ." Hứa Nguyệt Mai giận dữ nói. Chuyện cả đời của con trai, bọn họ dám đến gây chuyện, bà sẽ không tha cho họ.
Mọi thứ nhà họ Hàn chuẩn bị vẫn rất có trật tự, buổi chiều nhiều người cũng đến giúp đỡ.
Tối đến, cô Xuân Dương đưa con trai ăn mặc sạch sẽ đến, hôm nay cậu ấy sẽ ngủ trên giường cưới của anh cả, Hàn Vân Nhã không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều. Cô đi cắt mấy chữ đỏ "Hỷ", rồi dán lên cửa sổ và tủ nhà.
Chị dâu ngủ ở nhà họ Lưu, vì sợ xảy ra chuyện mới phải làm vậy. Anh cả vui không tả được.
Buổi tối Hàn Vân Nhã về phòng, cô suy nghĩ rất nhiều. Chị dâu trông khá tốt nhưng cô chỉ sợ bốn năm sau thi đại học được khôi phục, đồng thời nhà chị ấy được minh oan, có khi nào chị ấy sẽ bỏ anh cả để về thành phố.
Chuyện này không phải chưa từng xảy ra, sách và phim cũng có, lúc đó người tổn thương sẽ là anh cả. Cô không ngủ được nên ngồi dậy đọc sách.
"Tiểu Tiểu đừng nghĩ nhiều, mau ngủ đi! Mai sẽ bận lắm đấy!" Hàn Vân Dao thấy phòng em gái sáng đèn lập tức nói. Nhìn thấy đèn tắt và Tiểu Tiểu trả lời, cô mới quay lại vào phòng.
Trời chưa sáng, trong sân đã bận rộn, bếp đất được dựng trong sân, nhà họ Hàn năm người ai cũng vội vàng, chỉ có Hàn Vân Nhã là ngủ say không biết trời đất, Hàn Vân Dao cũng không đánh thức cô.
Sau khi tỉnh dậy Hàn Vân Nhã thu xếp gọn gàng rồi khóa cửa phòng của mình lại. Phòng của cô là phòng tốt nhất trong nhà. Người nhà nói là chuẩn bị cho cô làm phòng cưới, còn cô khóa chỉ là sợ có người vào.
Hôm nay cô mặc đồ giống hết như hôm qua, người khác không nhận ra cô đã thay quần áo, vì đồ là do Hàn Vân Dao chuẩn bị. Quần áo của mọi người trong nhà đều giống nhau.
Thời đại này là vậy, đồ mới ba năm, đồ cũ ba năm, vá rồi lại vá, nhà họ Hàn trước đây cũng thế, nhưng bây giờ đã khác. Hàn Vân Dao có không gian, những thứ này không sợ thiếu, lại sợ gây chú ý, đành nghĩ ra cách này, nên Hàn Vân Tranh vẫn thường xuyên mặc quần áo lao động.
Khi thấy Hàn Vân Nhã, mọi người đều khen ngợi vài câu.
Nhưng không ai cần cô giúp, vì cô không biết giúp nên giúp chỉ thêm phiền. Hứa Nguyệt Mai bảo Hàn Vân Nhã đi đón khách. Đứa trẻ ngủ trên giường cưới lấy may, Tiểu Trụ Tử dẫn đám trẻ con ùa vào, Hàn Vân Nhã chia cho mỗi đứa hai viên kẹo, làm chúng vui vẻ chạy đi.
"Tiểu Tiểu hôm nay đẹp quá. Quần áo mới phải không? Đẹp thật." Dương Tiểu Hà thấy Tiểu Tiểu mặc áo sơ mi hoa nhí, quần đen và giày vải, sạch sẽ như người thành phố, trong khi đồ của cô ta thì chắp vá, giày cũ rách lộ cả ngón cái. Cô ta rất ghen tị với Tiểu Tiểu.
Tuy cùng tuổi với Tiểu Tiểu, Dương Tiểu Hà làm không hết việc, không có khả năng đi học, ngoài làm việc thì là trông em, làm không tốt còn bị đánh chửi khinh bỉ.
Cảm giác trong nhà không ai coi cô ta là người, Dương Tiểu Hà điên cuồng cảm thấy không cam lòng và ghen tị với Tiểu Tiểu.
"Tiểu Hà, ăn kẹo đi." Đặt năm viên kẹo vào tay cô ta, Hàn Vân Nhã vừa ngẩng lên đã thấy trong mắt cô ta đầy ghen tị và không cam lòng.
Hàn Vân Nhã giật mình, vừa nãy thấy cô ta còn như một bông hoa nhài, vậy mà chỉ mới một lát đã thay đổi. Thật sự thay đổi quá nhanh.
Dương Tiểu Hà sinh ra trong gia đình chú năm Dương, trên có ba chị, dưới có hai em trai, vị trí của cô ta trong nhà không tốt, nhà họ Dương lại trọng nam khinh nữ, ba chị trên đã bị bán để đổi sính lễ nuôi em trai. Có lẽ cô ta ghen tị?
Nhận kẹo, Dương Tiểu Hà nhanh chóng bóc hai viên bỏ vào miệng, còn lại bỏ vào túi.
"Tiểu Tiểu, đem..." Lời cô ta chưa nói xong thì bên ngoài có tiếng gọi lớn.
"Cô dâu đến rồi." Có một tiếng hét lớn vang lên từ bên ngoài.