"Tiểu Tiểu, em đi mua đồ à?" Lữ Kiến Quốc và mấy người bạn đều nhìn về phía Lữ Kiến Quốc đang nói chuyện dịu dàng với Hàn Thanh Nhã.
"Đây là em gái tôi, Hàn Thanh Nhã. Sau này nhờ mọi người chiếu cố em ấy nhiều hơn. Con bé này là bảo bối của bố mẹ tôi đấy, đừng có ngày nào mắt mũi để đâu mà dám bắt nạt em ấy." Hắn giới thiệu với mấy cậu con trai, cũng là một lời chào hỏi.
"Kiến Quốc, em gái cậu xinh thật đấy. Chẳng phải em gái cậu cũng là em gái của bọn tôi sao? Em gái, anh tên là Lý Hướng Đông, có việc gì cứ nói với anh." Lý Hướng Đông lên tiếng. Bọn họ cũng học cùng trường, đã gặp Hàn Thanh Nhã vài lần, biết cô là một học sinh ngoan.
"Em gái có việc cứ nói."
"Gào cái gì, đây là em gái tôi." Lữ Kiến Quốc không chịu. Hắn vất vả lắm mới giành lại được em gái, bọn họ dựa vào cái gì mà gọi em gái hắn là em gái.
"Anh ba, anh định đi đâu vậy? Đúng rồi, anh ba, em mua đường cho mọi người ăn này." Cô lấy ra hai nắm lớn kẹo sữa và đường phèn, khoảng nửa cân.
"Được, đường này anh ba sẽ ăn, coi như ăn kẹo mừng của Tiểu Tiểu. Mau về nhà đi thôi!" Bọn họ còn muốn đi tụ tập đánh nhau, cũng không thể để Tiểu Tiểu biết được, đến lúc đó hắn sẽ mất mặt lắm.
Vừa thấy Lữ Kiến Quốc có thái độ như vậy Hàn Thanh Nhã liền biết là có chuyện. Cô quay sang Lý Hướng Đông nói: "Lý đại ca, mọi người đi đâu vậy? Em cũng muốn đi."
"Không được, bọn anh đi tìm chỗ giải quyết chút chuyện. Con gái đi làm gì?" Tiền Tiểu Bảo vừa dứt lời thì bị một bàn tay tát vào gáy.
Cậu ta lập tức im bặt. Người vừa đánh cậu ta xong liền cười nhìn Hàn Thanh Nhã nói: "Tiểu Tiểu đừng nghe lời Tiểu Bảo nói bậy. Bọn anh đi chơi thôi." Vừa cười vừa không quên nháy mắt ra hiệu cho Lý Hướng Đông.
Bọn họ đều là người trong khu nhà chính phủ. Hôm nay họ chơi bóng với đám cháu chắt ở xưởng thép. Đánh thua thì đám người kia không nhận thua, còn đánh người. Cho nên Lữ Kiến Quốc dẫn bọn họ đi tìm chỗ để "giải quyết". Lý Hướng Đông còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Tiểu Tiểu, người mà bọn họ coi như tiên nữ đang cười.
"Vậy à! Em còn tưởng anh ba hùng hổ dẫn người đi đánh nhau ở đâu chứ! Vậy thì em càng phải đi xem mới được, để về kể cho bác trai Lữ nghe về sự uy vũ oai hùng của anh." Cô nói chuyện vô cùng vô tư vui vẻ, không hề có chút tự giác là đang muốn đi mách lẻo.
Một đám người trợn tròn mắt. Chẳng phải rõ ràng là muốn đi mách lẻo sao? Ai ở đây cũng biết chú Lữ đánh người rất đau. Nếu chú Lữ biết chuyện thì người nhà của bọn họ cũng sẽ biết. Vậy thì chắc chắn chắc chắn sẽ bị một trận đòn no.
Lý Hướng Đông thấy mình ra sức khuyên bảo cũng không bằng một câu nói nhẹ nhàng của cô em gái xinh đẹp, sức sát thương của cô em gái này thật không nhỏ! Nhưng anh ta lại rất thích cô em gái này.
Nhận được cầu cứu của bạn tốt, Lý Hướng Đông lên tiếng: "Em gái, vừa rồi anh ta em nói là ăn kẹo mừng, em đính hôn rồi sao? Em còn nhỏ như vậy mà đã đính hôn rồi à?" Anh ta vội vàng chuyển chủ đề.
"Vừa hay hôm nay gặp nhau, đi, anh ba mời em ăn cơm rồi từ từ nói chuyện." Anh ta kéo Hàn Thanh Nhã đi về phía quán ăn, còn không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Lý Hướng Đông.
Vừa đi vừa nói chuyện: "Hôm nay tôi mời khách, cả đám đi ăn một bữa ra trò." Vừa hô một tiếng, mọi người đều vui vẻ đuổi theo.
Mấy người phía sau tự giác bắt đầu góp tiền, rồi nhét số tiền góp được vào tay Lữ Kiến Quốc. Bọn họ biết Lữ Kiến Quốc không có nhiều tiền.
Nhìn những thứ bị nhét vào tay, Lữ Kiến Quốc cười, dùng ánh mắt nói: Anh em tốt, về sẽ trả lại cho mọi người.
Đây là lần đầu tiên anh ta mời em gái ăn cơm, nhưng trong túi anh ta thật sự không có nhiều tiền, anh em thật là tốt.
Những hành động nhỏ phía sau đều bị Hàn Thanh Nhã nhìn thấy. Cô nói: "Anh ba, anh cũng mười sáu mười bảy rồi, đâu còn là trẻ con nữa mà còn đi tụ tập đánh nhau. Anh không sợ mất mặt bị người ta chê cười sao? Đến em còn đính hôn rồi đây này." Cô bình tĩnh nói.
Lữ Kiến Quốc gãi đầu, cười trừ.
"Mọi người không biết đó thôi, em gái tôi chính là nhờ anh hùng cứu mỹ nhân mà có được người chồng như ý. Chồng sắp cưới của em ấy là bộ đội giải phóng quân đấy." Lữ Kiến Quốc vội vàng nói đùa, tìm chuyện để nói.
Cả đám người mỗi người một câu chen nhau vào quán ăn. Vì mọi người đều quen Lữ Kiến Quốc và Lý Hướng Đông nên cũng được ăn không ít món ngon.
Lữ Kiến Quốc và Lý Hướng Đông bắt đầu gọi món. Thịt kho tàu, gà con hầm nấm, cá hấp, rau chân vịt hầm miến, tổng cộng bảy món, phần ăn cũng khá nhiều, đủ cho cả chín người ăn.
Trên bàn ăn, mọi người đều nhường Hàn Thanh Nhã ngồi giữa anh Lý và anh Lữ. Bọn họ đều thấy Hàn Thanh Nhã ăn rất ít.
"Tiểu Tiểu, sao em ăn có một chút vậy?" Lý Hướng Đông lên tiếng. Mấy đứa em gái ở nhà anh ta mới mười hai tuổi mà ăn còn gấp ba Hàn Thanh Nhã, cô ăn ít quá!
"Chắc là do thói quen thôi, em ăn ít từ bé rồi, không ăn được nhiều đâu. Mọi người mau ăn đi, không cần để ý đến em." Hàn Thanh Nhã cười nói.
"Thanh Nhã, chuyện Điền Lệ Lệ nói là thật sao? Cô ta nói cha em không phải con ruột của bà nội em cho nên mới bị đối xử bất công, không cho ăn no mặc ấm. Em ốm yếu, cha em phải liều mạng mới cho em được đi học. Vì không có tiền ăn cơm nên em mới ăn ít như vậy, người cũng gầy gò." Tiền Tiểu Bảo thích hóng hớt, lại học cùng trường cấp ba nên cũng nghe được những lời đồn đại này.
"Về cơ bản là thật. Có phải coi ga còn nói nhà em xây nhà là dùng tiền chồng sắp cưới của em cho, là tiền bán con gái?" Cô cười hỏi.
Mọi người đều im lặng, coi như là ngầm thừa nhận.
"Em là do sinh non, sức khỏe không tốt, ăn ít là thói quen thôi, em không ăn được nhiều. Mọi người mau ăn đi!" Cô cười mời mọi người ăn cơm.
"Mau ăn cơm đi, chỉ nghe mấy chuyện vớ vẩn." Lý Hướng Đông thấy Hàn Thanh Nhã không tức giận nên cũng không hỏi những điều mình muốn hỏi nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Lữ Kiến Quốc và Lý Hướng Đông cùng nhau đưa Hàn Thanh Nhã đến tận cửa. Sau khi hiểu rõ tình hình của Hàn Thanh Nhã, hai người nhìn cô vào nhà rồi mới quay trở về.
"Kiến Quốc, thảo nào dì Diêm lại thích Tiểu Tiểu như vậy. Con bé dịu dàng, lương thiện, lạc quan, có cô em gái như vậy thật là đáng giá." Lý Hướng Đông nói.
Càng hiểu Hàn Thanh Nhã, anh ta càng thích cô em gái này. Đó là kiểu thích chân thành như đối với em gái ruột thịt, không hề có bất kỳ tạp chất nào.
Lữ Kiến Quốc vui vẻ cười.
"Con bé đó à! Trông thì yếu đuối vậy thôi, bên trong lại kiên cường và tự tin lắm. Bố tôi còn nói Tiểu Tiểu có phong thái của bậc gia chủ, những tiểu thư khuê các được nuôi dạy trong gia đình danh giá cũng chỉ đến thế này là cùng."
Em gái được người khác khen ngợi còn khiến anh ta vui hơn là chính mình được khen. Anh cả và anh hai đều ghen tị với anh ta đấy! Vì anh ta có một cô em gái gọi mình là anh ba.
Nhìn bộ dạng khoe khoang của bạn tốt, anh ta cũng không chọc ghẹo đối phương. Tiểu Tiểu quả thật rất xuất sắc.
Buổi tối, cô đặc biệt nấu sủi cảo cho anh hai. Trong lúc ăn cơm, Hàn Vân Tranh nói: "Tiểu Tiểu, em không biết đâu, buổi chiều Lâm Tuyết bị người ta làm cho sảy thai. Không chỉ có một người đâu, năm người đó đều chết trên bụng cô ta. Lâm Tuyết bây giờ vẫn còn ở bệnh viện." Anh vừa ăn sủi cảo vừa kể.
Chuyện này đã làm náo loạn cả xưởng vào buổi chiều. Xưởng trưởng Lâm tức đến ngất xỉu. Thật may là hôm nay Tiểu Tiểu đến đưa cơm cho anh.
"Sai anh hai lại biết chuyện này?" Cô kinh ngạc hỏi.
Vào buổi chiều, khi Lâm Tuyết được người ta phát hiện ra thì sự việc đã vỡ lở. Vì có người chết, trong đó còn có cả kim chủ Nhậm của Ủy ban nên người ta đã báo công an. Anh em của vợ kim chủ Nhậm làm việc ở Ủy ban thành phố. Bọn họ sợ bị liên lụy nên đã làm lớn chuyện này.
Lâm Tuyết thật sự là mạng lớn. Bị năm người đàn ông thay nhau hãʍ Ꮒϊếp suốt bốn tiếng đồng hồ, đàn ông thì chết hết mà cô ta vẫn sống, còn bò được ra ngoài kêu cứu. Thật đúng là mạng lớn. Lâm Tuyết cũng chỉ bị tàn phế, đứa bé cũng mất.
Nhưng đồ vật đã mất thì người đứng sau chắc chắn sẽ không tha cho cô ta. Nghĩ đến những thứ trong không gian của mình, tốt nhất vẫn là không nên để bọn họ nhìn thấy.
"Anh hai ngã một lần khôn ra một chút. Sau này phải mở to mắt ra xem người đang nói chuyện với mình là người hay quỷ. Cưới vợ không hiền thì gia đình bất an." Hàn Thanh Nhã trợn mắt nói.
"Anh hai biết rồi. Còn nửa tháng nữa là em được nghỉ, em có thể về nhà rồi." Vừa hay lúc Tiểu Tiểu về nhà thì anh cũng muốn đi công tác.
Trưa hôm đó về nhà, anh thấy anh ca và chị gái đang ở nhà cùng một cô gái mà anh nhớ mang máng là một thanh niên trí thức có thành phần không tốt. Hình như tên là Chu Diễm.
"Anh cả, chị, mọi người đến rồi à." Hàn Thanh Nhã vui vẻ chạy đến chỗ hai người.