Đôi mắt anh sáng lên: “Đúng! Đúng đúng! Chúng ta phải khiêm tốn, âm thầm mà làm giàu, thu thập hết các bài báo của Tiểu Tiểu lại.” Anh chậm rãi nói, trong lòng vừa thương Tiểu Tiểu hiểu chuyện, vừa hiểu đạo lý người sợ nổi tiếng, heo sợ béo, khiêm tốn tuyệt đối không sai. Anh ôm lấy em gái, cô bé nhỏ nhắn, cô bé mà nguyên chủ yêu thương hết mực, Hàn Thanh Nhã không thể hiểu thời đại này mà nhà họ Hàn lại có hai anh em cuồng em gái như vậy, hơn nữa nguyên chủ có một người chị cuồng em gái như Hàn Vân Dao thì hạnh phúc biết bao. Bản thân cô mang ơn tái sinh của nguyên chủ, cô sẽ thay anh chăm sóc tốt tất cả những người thân tốt với anh, vậy thì cô nhất định phải càng thêm nỗ lực, viết được càng nhiều bài báo hơn. Cô vui vẻ cười ha hả dựa vào người anh hai.
Hai anh em náo loạn một lúc rồi dọn dẹp bếp núc. Hàn Thanh Nhã về phòng đọc sách, Hàn Vân Tranh đi chăm sóc vườn rau.
Chuẩn bị xong xuôi, Hàn Vân Tranh tắm rửa thay quần áo, nói với Hàn Thanh Nhã một tiếng rồi ra ngoài.
Trời còn chưa tối hẳn, Hàn Thanh Nhã định thêu khăn tay liền ngồi bên giường bắt đầu thêu.
Đến khi trời tối hẳn thì vừa lúc thêu xong một chiếc. Cô liền bật đèn lên, bắt đầu xem sách y. Cô muốn tìm một phương thuốc, dùng thảo dược bình thường có tác dụng tẩy tủy luyện thể.
Cô sinh ra ở nơi này, cô là người Hoa, quân cường dân cường thì nước mới mạnh, hơn nữa Cố Giang Châu lại là quân nhân, chất lượng quân nhân được nâng cao thì sẽ không sợ chiến tranh tái diễn.
Vốn dĩ cô định tìm sách dạy võ thuật, võ công, công pháp, nhưng bên cạnh cô có quá nhiều cao thủ, cô đã từ bỏ ý định này. Mà những kỹ năng quân sự như quyền thuật và vật lộn mà cô cần trong mạt thế lại càng phù hợp với quân nhân thời đại này.
Chỉ cần tìm được cơ hội thích hợp, đưa những thứ này cho người chồng chưa cưới kia là được, chỉ cần có ích cho quân đội, cho đất nước là tốt rồi.
Dị năng của cô đã hồi phục đến cấp năm, tự bảo vệ mình là đủ rồi, hơn nữa còn có Trăng Bạc, về điểm nàu cô rất an tâm nhưng cô Trăng Bạc không biết đi đâu chơi rồi, đi một mạch không thấy về.
Đến tối, Hàn Vân Tranh hớn hở trở về từ bên ngoài, điều này khiến Hàn Thanh Nhã đoán rằng anh hai có thể đang yêu.
Anh hai không nói, cô cũng không tiện hỏi han, cô định đợi lần sau chị đến sẽ nói cho chị một tiếng, mà như vậy cũng tốt, để chị và cha mẹ xem xét.
Ngày tháng cứ trôi qua từng ngày.
Mong ngóng hơn nửa tháng, cuốu cùng Cố Giang Châu cũng nhận được thư của Tiểu Tiểu, anh nhanh chóng trở về ký túc xá, không thể chờ đợi được mà mở thư ra đọc.
Khi đọc được những dòng về cuộc sống hằng ngày của Tiểu Tiểu, trên mặt Cố Giang Châu lộ ra vẻ cưng chiều nhưng khi đọc đến những lời cảm ơn và xin lỗi của Tiểu Tiểu, còn nói nếu anh gặp được người con gái khiến anh rung động, cô sẽ hủy hôn, ánh mắt Cố Giang Châu trở nên lạnh như băng và âm trầm, cố gắng kìm nén không để bản thân bùng nổ.
Đến khi đọc đến đoạn cuối, tâm trạng anh như tàu lượn siêu tốc, bay vυ't lên. Cố Giang Châu vui vẻ cười. Anh nghĩ đến lời Tiểu Tiểu nói: Chờ anh trở về cưới cô.
Nghĩ đến đây, Cố Giang Châu cười như một gã ngốc.
“Cộc! Cộc! Cộc!” Tiếng gõ cửa mạnh mẽ.
“Doanh trưởng, doanh trưởng!” Lỗ Kim Căn gọi lớn.
Hôm nay bọn họ nghe nói doanh trưởng nhận được thư của vợ sắp cưới liền vội vàng trở về ký túc xá, bọn họ tò mò muốn biết vợ sắp cưới của doanh trưởng là người như thế nào.
Cố Giang Châu cất kỹ thư vào túi mới đứng dậy mở cửa, lạnh lùng nhìn những người đồng đội bên ngoài.
“Hắc hắc hắc, doanh trưởng, bọn tôi nghe nói anh nhận được thư của vợ sắp cưới rồi ạ? Bọn tôi hắc hắc hắc…” Lỗ Kim Căn bị đồng đội đẩy ra, đành phải gượng gạo cười nói.
Trong khoảng thời gian này, trong đơn vị sớm đã lan truyền tin doanh trưởng vì cứu người mà bị một cô gái thôn quê ăn vạ, bất đắc dĩ mới đính hôn, trở về viết báo cáo kết hôn. Anh em trong đơn vị đều bất bình thay cho doanh trưởng, một người ưu tú như vậy lại phải cưới một cô gái thôn quê vừa xấu vừa già.
Hôm nay vừa nghe nói doanh trưởng có thư, bọn họ liền chạy tới muốn tìm hiểu một chút, cũng là để an ủi doanh trưởng, nhưng nhìn dáng vẻ của doanh trưởng sao lại không giống như những gì họ tưởng tượng?
“Doanh trưởng, trong đơn vị đều lan truyền tin anh bị một cô gái thôn quê vừa già vừa xấu ăn vạ, bị ép buộc nên mới phải trở về viết báo cáo kết hôn, chuyện anh cứu người lại bị ăn vạ này hầu hết cả đơn vị đều đã biết hết.” Tính tình Đổng Sơn thẳng thắn, trực tiếp nói ra nhưng đến cuối cùng thì phát hiện có gì đó không đúng, mặt mày doanh trưởng đang đen lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm mình.
Nhìn vẻ mặt của mọi người, xem ra tin đồn này đã lan truyền khắp nơi khiến Cố Giang Châu tức muốn hộc máu.
“Ai nói cho các cậu là tôi bị ăn vạ hả, ông đây vất vả lắm mới cưới được vợ sắp cưới, thế nào đến miệng các cậu lại thành bị ăn vạ rồi?”
Tin chắc rằng nếu lúc đó anh không đi cầu hôn, người nhà họ Hàn cũng sẽ không tìm đến anh, cũng sẽ không đồng ý cuộc hôn ước này, sẽ Tiểu Tiểu càng không trở thành vợ sắp cưới của anh.
Cố Giang Châu tức giận khiến mọi người đều hiểu rõ, doanh trưởng thật sự rất quý trọng vợ sắp cưới nên mới đính hôn, nhưng tại sao lại bị đồn thành như vậy? Một đám người đồng loạt trợn mắt há hốc mồm.
“Doanh trưởng, chuyện này chắc chắn là có người nhằm vào vợ sắp cưới của anh và anh, anh nghĩ sao?” Đổng Duy Dân dẫn đầu lên tiếng.
Mọi người vào phòng tìm chỗ ngồi: “Có thể là do cơ hội thăng chức lần này? Chuyện này không cần nói rõ thì mọi người cũng đã hiểu.”
“Theo lý thuyết, chuyện này chỉ có doanh trưởng biết nhưng tại sao lại có tin đồn như vậy? Còn hỏi thăm rõ ràng, vậy có nghĩa là có người biết được thông tin cơ bản về vợ sắp cưới của anh.” Lý Ái Quốc chỉ ra trong báo cáo có người có thể xem được báo cáo của doanh trưởng.
“Doanh trưởng, chuyện này thật sự phải điều tra rõ ràng. Có thể là do mấy nữ đồng chí từng theo đuổi anh làm không? Mọi người đừng quên, với sức sát thương của gương mặt doanh trưởng, lại thêm cơ hội được đề bạt lần này. Lúc này tung ra tin đồn bất lợi cho doanh trưởng thì ai sẽ có lợi?” Hứa Bác Văn nghiêm túc nói.
“Đúng vậy, doanh trưởng cũng đừng coi thường sự ghen ghét và không cam lòng của các nữ đồng chí. Phụ nữ tàn nhẫn lên có khi còn đáng sợ hơn đàn ông, đừng quên chuyện của Vương Quế Lan.” Lưu Kiến Lâm nói vô cùng trịnh trọng.
Vương Quế Lan là vợ của Tôn Quân, ở quê nhà chịu đủ sự chèn ép của mẹ chồng, thật sự sống không nổi nên mang theo ba đứa con đến tìm chồng. Hắn ta không chỉ cái gì cũng nghe lời mẹ, tiền lương đều gửi về nhà không thiếu một phân, còn hở một chút là động tay đánh Vương Quế Lan gầy gò và ba đứa con, nhưng Vương Quế Lan cũng là người chịu thương chịu khó, cố gắng nuôi ba đứa con mập mạp, còn tìm được việc làm.
Nhưng mẹ chồng cô ấy lại đến nữa, ép buộc cô ấy phải giao hết số tiền kiếm được, nếu không giao thì sẽ bảo con trai ly hôn với cô ấy rồi cưới một cô gái khác, bỏ đói ba đứa con. Vương Quế Lan điên lên, ngoài mặt đồng ý, nói tháng sau sẽ giao tiền.
Một tháng đó, ngày nào Vương Quế Lan cũng bị đánh bị mắng, không được ăn no, cả khu nhà đều biết chuyện. Mỗi ngày cô ấy đi làm, tan tầm lại làm việc nhà, nấu cơm, rồi lại bị đánh bị mắng.
Một tháng sau, đến kỳ trả lương, Vương Quế Lan đã tố cáo với cấp trên của Lý Trụ về việc hắn ta nghiện ma túy, ma túy là do bà mẹ chồng bỏ vào. Cô ấy cũng yêu cầu ly hôn.
Cuối cùng thì sự thật cũng được phơi bày, ma túy được tìm thấy trong thịt mà bà mẹ chồng mang đến và những thứ tốt đều do hai mẹ con họ ăn, cả hai người mới bị nghiện ma túy.
Lý Trụ thân bại danh liệt, không thể ở lại quân đội, bị buộc phải xuất ngũ. Vương Quế Lan ly hôn, mang theo ba đứa con nhanh chóng tái giá với một người đàn ông góa vợ lớn tuổi ở thôn bên cạnh.
Thực ra sự tình thế nào mọi người đều hiểu rõ, nhưng bà mẹ chồng cũng đã thừa nhận chính bà ta bỏ thuốc cho Lý Trụ, còn ngụy biện là vì tốt cho con trai.
Sau khi Lý Trụ trở về, nghe nói cuộc sống cũng không tốt đẹp gì.
“Đúng vậy, chuyện của doanh trưởng quá rõ ràng, chỉ có vài người biết, mà người có thể xem được báo cáo lại càng ít.” Đổng Sơn nói.
“Chuyện này tôi sẽ đến bộ phận điều tra với đoàn trưởng, các cậu đừng nhúng tay vào.” Cố Giang Châu lạnh giọng nói, anh không thể bỏ qua cho người tung tin đồn, người này có ý đồ phá hoại hôn nhân của anh và Tiểu Tiểu.
Vợ sắp cưới còn chưa về đến nhà, hậu phương của anh đã gặp chuyện, nếu làm lớn chuyện thì đến lúc đó anh sẽ hối hận.
“Doanh trưởng, vợ sắp cưới của anh có xinh đẹp không?” Lỗ Kim Căn lớn tiếng hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy, doanh trưởng, vợ sắp cưới của anh đẹp không?” Đổng Sơn cũng hỏi theo.
Thấy mọi người nhìn mình, Cố Giang Châu ném cho họ ánh mắt lạnh lùng, tức giận nói: “Gặp rồi chẳng phải sẽ biết sao? Cút về ăn cơm đi, chiều nay chạy việt dã mười cây số.” Anh còn chưa viết thư trả lời cho Tiểu Tiểu.
Mọi người lập tức giải tán, ba người đi cuối cùng cũng nói vài câu rồi về ăn cơm.
Cố Giang Châu đóng cửa lại rồi đi ăn cơm, chuẩn bị sau khi giải quyết xong mọi chuyện sẽ viết thư trả lời.