Trước trại chăn nuôi, ông Trình nhìn thấy ông Nhan trở về, cũng thấy bóng dáng Hàn Vân Dao rời đi, vội vàng tiến lên đón.
“Tôi thấy chị gái của Tiểu Tiểu tìm ông, Tiểu Tiểu làm sao vậy?” Đã một tháng rồi Tiểu Tiểu vẫn khôn trở lại, lần trước lại gặp chuyện không may, không biết đã khỏe chưa?
“Ừ, Tiểu Tiểu nhờ người mang chút thuốc về cho chúng ta, chắc là con bé không về được, lại bị chị gái phát hiện nên nhờ chị gái mang về.” Ông lấy lọ thuốc nhỏ từ trong túi áo ra.
Xoa xoa tay, ông mới mở nắp lọ thuốc, đổ một viên ra tay, đưa lên mũi ngửi, càng ngửi mắt càng sáng lên.
“Sao? Là thứ tốt gì vậy?” Ông Trình vừa thấy ông Nhan như vậy liền biết chắc chắn là đồ tốt.
Ông Nhan không để ý đến ông ấy, lại cúi đầu ngửi ngửi, cẩn thận nhận ra dược liệu của viên thuốc nhỏ rồi bỏ viên thuốc vào miệng, càng nếm càng kinh ngạc, trong mắt ánh lên tia sáng, khóe miệng nở nụ cười thoải mái.
“Đồ tốt, đều là dược liệu tốt làm ra, quý giá nhất là một gốc nhân sâm hoang dã năm mươi năm tuổi, dùng để bồi bổ cho hai ông già chúng ta, có thể điều trị thân thể, loại bỏ những hao tổn trong người. Ông nói xem có phải là đồ tốt không?” Ông lão vui vẻ nói, quả không hổ là người thừa kế y thuật của mình, vẫn là cháu dâu của mình, ha ha…
“Ừ, ừ, thật sao? Vẫn là Tiểu Tiểu nghĩ cho hai ông già không chết này.” Ông Trình cười đoạt lấy một viên bỏ vào miệng.
“Cái này ăn như thế nào? Ông biết rõ sao? Một lọ này đựng không ít đâu.”
“Mỗi ngày một viên, không cần đến hai tháng là khỏi, chỗ này cũng đủ rồi.” Ông vui vẻ cất kỹ lọ thuốc, sợ ông Trình lại lấy mất.
“Vậy chia cho Đại Ngưu một ít.” Ông Trình không quên Trâu Đại Ngưu đang vác củi trở về ở đằng xa.
“Biết rồi, lần nào có đồ tốt cũng không thể thiếu nó, chỗ này cũng đủ rồi, Tiểu Tiểu đã chuẩn bị rồi! Xem ra Tiểu Tiểu kiếm được mấy thứ thuốc này cũng không dễ dàng gì!” Ông nghĩ đến từ lần cô rơi xuống nước rồi hôn mê đến giờ vẫn chưa gặp lại.
Đại Ngưu cũng đã đi hỏi thăm mấy lần, đều nói đã khỏe nhiều, người nhà cũng rất thương yêu cô bé.
“Vừa hay cũng tích góp được không ít đồ, lần sau đến sẽ đưa cho Tiểu Tiểu.” Ông Trình nói: “Ông cứ vui vẻ đi! Ông đã bảo Tiểu Uyên đem Tiểu Tiểu về nhà làm vợ rồi, lại không cho Tiểu Uyên nói cho Tiểu Tiểu biết quan hệ của hai người chẳng phải ông sợ liên lụy đến Tiểu Tiểu sao? Đứa bé đó được người ta yêu thích, tiếc là đám tiểu tử thối nhà tôi, hoặc là không biết cố gắng, hoặc là chỉ là lũ súc sinh, không có một đứa nào làm tôi vừa lòng, còn không bằng Tiểu Tiểu!” Ông Trình ra vẻ hận rèn sắt không thành thép.
“Chưa đầy một tháng nữa là Tiểu Tiểu được nghỉ rồi. Con bé nhất định sẽ trở về, chúng ta dưỡng sức khỏe cho tốt, còn có cô Tống tri thức kia nữa, chúng ta phải cẩn thận một chút, đừng để lật thuyền trong mương, gây nguy hiểm cho Tiểu Tiểu thì không tốt.” Trong mắt ông Nhan lóe lên tia lạnh.
“Ừ, cô thanh niên trí thức mới đến kia từ trước đến nay đã có thể rất hoạt bát.” Nếu không phải Đại Ngưu đã điều tra, không phải là người được phái đến đây thì cô ta đã sớm bị xử lý rồi.
Nửa tháng nay, cô ta nhiều lần làm như vô tình tiếp cận hai người khiến hai ông lão phiền phức không chịu nổi, hai người cũng không coi cô ta ra gì, nhưng hiện tại Tiểu Tiểu sắp trở về thì mọi chuyện sẽ khác.
“Đến nơi này sống những ngày bình yên quá lâu rồi, chuang ta đều tự coi mình là những con bò già, cứ yên tâm đi!” Ông Trình cười nói, mắt nhìn về phương xa.
“Ông nói xem tại sao cô ta lại tiếp cận chúng ta? Chúng ta có gì mà cô ta muốn? Hay là cô ta đang có mưu đồ gì?”
Những thứ mà Tống tri thức làm ra đều rất tiện lợi cho dân làng, nhưng rõ ràng là cô ta không thích người trong thôn, nụ cười cũng rất chuyên nghiệp, không hề có cảm xúc thật, lại còn giả bộ một bộ dạng gần gũi, thân thiện.
Nửa tháng nay, cô ta cũng không ít lần tiếp xúc với chị gái của Tiểu Tiểu, cô ta đang tính toán gì, còn có cái vẻ nhìn thấu tất cả, bộ dạng đã tính trước mọi chuyện là vì sao?
“Ha ha, già rồi mà! Đầu óc không đủ dùng.” Ông Nhan cười nói.
Họ đến thôn này bởi vì là do người quen sắp xếp ở đây, người ở đây cũng không làm khó họ, chỉ là không qua lại với họ, cách họ rất xa, so với những nơi khác đã là rất tốt rồi, cũng nhờ vậy mà họ gặp được Tiểu Tiểu, một đứa trẻ đơn thuần, lương thiện và lanh lợi.
Nụ cười của cô bé khiến những người từng trải như họ cũng cảm thấy bình yên, ấm áp và xoa dịu tâm hồn, khiến người ta bất giác buông bỏ cảnh giác, quên đi hết thảy ưu phiền.
“Ông Nhan, ông Trình, tôi sẽ chú ý hơn, sẽ không để Tiểu Tiểu bị tổn thương.” Trâu Đại Ngưu cười nói, hắn coi Tiểu Tiểu như con gái ruột, tuyệt đối không để người khác làm hại cô bé.
“Đúng vậy, có Đại Ngưu ở đây mà!” Ông Trình nghiêm túc nói.
Tống Khả Nghiên đang làm việc ngoài đồng, còn chưa biết rằng chính vì muốn dựa dẫm, tiếp cận mà khiến hai vị lão đại ở trại chăn nuôi nảy sinh lòng đề phòng với cô ta, càng thêm cẩn thận hơn. Bởi vì họ sợ cô ta sẽ làm tổn thương người mà hai vị lão đại coi trọng.
Hàn Vân Dao về đến nhà, nấu cơm xong lại đi xem lửa ở mấy gian phòng mới, đem đồ mà Tiểu Tiểu nhờ mang về đặt ở phòng cha mẹ.
Gian chính giữa là nhà chính, ở giữa có vách ngăn, phía trước là phòng khách, phía sau một nửa làm bếp. Gian phía đông là phòng cha mẹ, hai gian phía tây, gian ngoài là phòng của cô ấy, gian trong là phòng Tiểu Tiểu. Bên ngoài phòng cô ấy có một hành lang nhỏ rộng hơn một mét, bên trong là phòng Tiểu Tiểu.
Cửa sau bếp được mở ra để tiện cho việc mang củi và những thứ khác vào bếp, còn phòng của anh cả và anh hai, một ở phía đông, một ở phía tây, một gian thừa dùng làm phòng khách kiêm kho chứa đồ, phòng anh hai gần phòng Tiểu Tiểu.
Lúc này, chiều rộng của ngôi nhà là tám mét cho nên phòng của họ cũng đủ rộng để chia thành hai phần. Phía trước kê bàn, ghế, tủ và những thứ khác, làm thành một phòng khách nhỏ, phía sau là giường đất và kệ giường làm phòng ngủ.
Phòng của Tiểu Tiểu được chăm chút nhất, không chỉ được lát trần mà hai bên còn có tường sưởi, được đốt từ hành lang và phòng anh hai. Như vậy, phòng Tiểu Tiểu vừa sạch sẽ lại ấm áp, không dùng giường đất mà dùng giường gỗ lớn. Bởi vì đốt giường đất không chỉ phiền phức mà còn không sạch sẽ, hai bên tường sưởi đốt nhiều một chút là ấm, bên ngoài được bài trí như phòng đọc sách, còn mở cửa sổ phía sau, phòng rất thoáng đãng và sáng sủa.
Bây giờ cô ấy đi huyện thành chính là để đi lấy giấy báo về dán tường cho phòng Tiểu Tiểu, số còn lại mới dùng cho các phòng khác.
“Vân Dao, con về rồi đấy à! Tiểu Tiểu và lão Nhị thế nào rồi?” Hứa Nguyệt Mai vừa vào cửa đã lo lắng hỏi, trong lòng muốn biết tin tức của Tiểu Tiểu.
“Khá tốt, Tiểu Tiểu sợ anh hai con đi làm ăn mặc không được, bị người ta coi thường nên đã mua cho anh hai con hai bộ áo sơ mi và quần, còn có giày nhựa nữa. Còn mua vải cho ba và mẹ, mua áo sơ mi, quần và giày nhựa cho anh cả, mua rất nhiều vải không cần phiếu, nói là nhờ bạn học giúp làm. Con đều đã nhận lại, nói là để chúng ta may quần áo.” Cô ấy cười giải thích công dụng của những thứ mình mang về.
Trong không gian của cô ấy cũng có không ít những thứ này, nhưng không có ý nghĩa bằng của Tiểu Tiểu, chỉ là bỏ thêm vào một chút mà thôi.
“Xem kìa, những thứ này tốn không ít tiền đâu! Trong tay Tiểu Tiểu có tiền sao? Đứa nhỏ này cứ tiêu tiền lung tung, con có để dành cho nó chút nào không?” Miệng thì trách Tiểu Tiểu tiêu tiền bừa bãi, nhưng nụ cười trên mặt thì giấu cũng không giấu được.
Hàn Vân Dao cười trêu: “Mẹ à, rõ ràng trong lòng đang vui mừng muốn chết mà ngoài miệng lại nói Tiểu Tiểu tiêu tiền lung tung. Con đã để dành cho em ấy một ít, đủ dùng rồi, mọi người đừng lo. Cố Giang Châu gửi kèm trong thư một trăm đồng cho Tiểu Tiểu, còn nói sau này mỗi tháng sẽ gửi cho Tiểu Tiểu ba mươi đồng tiêu vặt, sau này Tiểu Tiểu sẽ không thiếu tiền đâu.”
“Mẹ, con nói cho mẹ nghe…” Cô ấy kéo mẹ vào bếp, kể hết cho Hứa Nguyệt Mai nghe chuyện Tiểu Tiểu gửi bài kiếm tiền nhuận bút mà không cho ai biết.