Mỹ Nhân Trong Gương Của Anh

Chương 6: Trừ Tà

“Chướng mắt quá rồi!” Mẹ của Cố Ngôn tức giận mắng, “Cả đời con làm được chuyện gì khiến mẹ hài lòng chưa? Lúc thì say khướt về nhà, lúc thì nợ ngập đầu vì cờ bạc, thậm chí còn bị người ta suýt bắt cóc khi đi thuê phòng với phụ nữ. Đầu tư thì toàn lỗ vốn! Khó khăn lắm mẹ mới tìm được cho con tiểu thư nhà tài phiệt để mong con yên ổn sau hôn nhân, thế mà cuối cùng lại nổ ra scandal bao nuôi đàn ông! Con muốn chọc mẹ tức chết sao?!”

Cố Ngôn bực bội vò đầu, gắt lên: “Mẹ! Sao mẹ cứ phải nhắc mấy chuyện này lúc này chứ?!”

Mẹ Cố thoáng ngẩn người, rồi nhận ra Đỗ Hạo vẫn đang đứng cạnh, nghe hết mọi chuyện.

Người ta vẫn nói "việc xấu trong nhà không nên để lộ", nhưng nghĩ lại thì các bê bối của Cố Ngôn lần nào cũng lên mặt báo giải trí. Dù bà không nói, chẳng lẽ người khác không biết?

Cơn giận dâng trào, bà đẩy mạnh Cố Ngôn ra: “Đứng chắn cửa làm gì? Tránh ra! Định làm gì khuất tất trong phòng nữa hả? …”

“Mẹ!” Cố Ngôn không ngăn được, hét lên trong tuyệt vọng: “Được, được, mẹ cứ nhìn thoải mái đi! Xem xong thì mau đi cho con nhờ!”

Nói xong, anh lao nhanh về phía giường, nhét chiếc gương đồng vào dưới gối và ngồi đè lên, cố gắng che giấu.

“Xem đi, mẹ muốn xem gì thì xem!” Anh chống khuỷu tay lên gối, gương mặt không chút cảm xúc.

Mẹ Cố bước vào phòng, nhưng cơn giận đã dịu đi đôi chút.

Bà khẽ vỗ vào cánh tay anh: “Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.”

Cố Ngôn nhếch môi, chẳng nói gì.

Đỗ Hạo bên cạnh lấy la bàn ra, mỉm cười với hai người rồi bắt đầu đi vòng quanh phòng, như đang kiểm tra.

Thuê Đỗ Hạo đến làm lễ thì tất nhiên phải tốn tiền. Đã mời rồi, không thể để anh ta tay không ra về, ít nhất cũng phải diễn vài động tác cho có lệ.

Khi Đỗ Hạo cầm la bàn đến gần giường, Cố Ngôn lập tức cảm thấy căng thẳng.

Lần trước, anh ta nói gương đồng chỉ là vật bình thường. Nhưng không biết lần này có phát hiện ra điều gì bất thường không? Nếu Đỗ Hạo khẳng định gương là tà vật, chắc chắn mẹ anh sẽ ép anh giao ra. Nhưng lời Đỗ Hạo nói có đáng tin không? Biết đâu anh ta chỉ muốn lừa lấy cái gương thì sao?

Trong lúc Cố Ngôn đang suy nghĩ miên man, Đỗ Hạo đã đi qua giường.

“Phu nhân, căn phòng này không có vấn đề gì.” Anh ta mỉm cười với mẹ Cố. “Nếu bà vẫn thấy lo, tôi có tượng Phật Di Lặc cười. Nếu dâng hương cúng bái sẽ giúp tâm thanh tịnh, gia đình bình an.”

Lại tiếp thị bán hàng.

Mẹ Cố vội hỏi cách cúng bái, có điều kiêng kỵ gì không.

Cố Ngôn mất kiên nhẫn, đứng dậy đẩy hai người ra khỏi phòng: “Xem đủ chưa? Đi đi, ra ngoài hết đi!”

“Thằng nhóc này…”

Mẹ Cố còn định nói thêm, nhưng anh đã đóng sầm cửa lại, tiếng động vang lên chói tai.

Ngay sau đó, anh khóa trái cửa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chạy lại giường, anh lấy chiếc gương ra khỏi gối, phát hiện trong gương đã xuất hiện bóng người. Sự bực bội ban nãy lập tức tan biến, tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Người trong gương là hai cô hầu gái lạ mặt, một người bưng chậu nước, người còn lại cầm nhành liễu nhúng nước, rảy khắp phòng.

Họ đang làm cái gì vậy?

Cố Ngôn ngơ ngác nghĩ: Phải chăng đây là nghi thức dọn dẹp trước khi đón tiểu thư trở lại?

Đã mấy ngày rồi, mỹ nhân của anh rốt cuộc khi nào mới quay lại?

Đang thầm nghĩ, hai cô hầu gái rảy nước xong thì rời đi. Một đạo sĩ mặc áo vàng bước vào, vừa niệm chú vừa múa kiếm gỗ đào, rung chuông không ngừng, ồn ào không chịu nổi!

“Cố Ngôn, trong phòng con có chuyện gì vậy? Tiếng gì vừa rồi?” Giọng mẹ anh vang lên ngoài cửa.

Cố Ngôn bực mình đáp: “Con đang xem phim!”

Đúng là gặp quỷ thật!

Hôm nay ở đây làm “lễ trừ tà”, trong gương cũng diễn cảnh trừ tà y hệt!

Cố Ngôn tức đến nghiến răng, chỉ muốn thổi bay lão đạo sĩ trong gương!

Anh muốn ngắm mỹ nhân kiều diễm chứ không phải lão già nhăn nheo này!

Vừa định hút hơi chuẩn bị thổi, anh bỗng dừng lại. Không được…

Nếu thổi bay đạo sĩ đi, căn phòng sẽ thực sự biến thành “ngôi nhà ma”. Khi đó chẳng ai dám đến nữa, vậy thì còn vui vẻ gì?