Trong gương xuất hiện hai người phụ nữ, một là tiểu thư, một là nha hoàn.
Họ ngồi cạnh bàn, đang cắm cúi luồn kim thêu thùa, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên trò chuyện đôi câu.
Cả hai trông đều còn trẻ, nhưng người mặc trang phục tiểu thư rõ ràng xinh đẹp hơn: khuôn mặt nhỏ nhắn, tròn trịa, đôi mắt sáng rực, hàm răng trắng đều, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ dịu dàng, thanh tú.
Tuy nhiên, theo quan điểm thẩm mỹ hiện đại của Cố Ngôn, tiểu thư này mặc hơi quá kín đáo.
Cô không thấy nóng à?
Không biết nha hoàn nói câu gì, khiến tiểu thư bật cười. Nhưng ngay cả cách cười cũng đầy nề nếp, lấy một chiếc khăn mỏng che hờ miệng, cười không lộ răng, rất mực đoan trang.
Cố Ngôn thoáng nghe được chút âm thanh, trong lòng thấy lạ: Gương này còn có hiệu ứng âm thanh sao?
Anh ghé tai sát hơn, nhận ra âm thanh rất nhỏ, giống như hai người đang thì thầm sau một bức tường dày, lời nói rì rầm không rõ.
Cố Ngôn đứng dậy, đóng chặt cửa sổ để cách âm, rồi quay lại chăm chú lắng nghe.
Cuối cùng, anh nghe được đôi ba câu, nhưng cách nói của họ mang đậm phong cách cổ xưa, lại xen lẫn nhiều từ ngữ khó hiểu, khiến anh chỉ hiểu lơ mơ.
Hình ảnh, âm thanh… giống như đang xem livestream vậy.
Cố Ngôn thích thú theo dõi hai người phụ nữ thêu thùa, cảm giác mới lạ khiến anh không thể rời mắt.
Nha hoàn có vẻ bận rộn hơn, lúc thì giúp tiểu thư gỡ chỉ, lúc thì mang trà nước. Trong khi đó, tiểu thư ngồi yên, kiên nhẫn tập trung vào việc thêu.
Gần trưa, nha hoàn mời tiểu thư đi ăn, để lại căn phòng trống trong gương.
Cố Ngôn nhìn xuống bụng, cũng cảm thấy đói, nhưng anh tiếc rẻ không muốn rời mắt khỏi chiếc gương kỳ lạ. Anh vẫn chưa xem đủ!
Đợi mãi, cuối cùng tiểu thư và nha hoàn cũng quay lại.
Tiểu thư thêu thêm một lúc, sau đó buông tay, để nha hoàn giúp cô nằm xuống nghỉ trưa.
Cố Ngôn vừa ăn bánh mì, vừa ngắm người trong gương ngủ.
Cuộc sống thường nhật buồn tẻ như thế này, nếu được phát trực tiếp trên mạng thì chắc anh chỉ xem nổi nửa phút. Nhưng vì cách xem qua chiếc gương khác biệt, cảm giác cũng hoàn toàn mới lạ.
Tiểu thư cuối cùng tỉnh dậy.
Buổi chiều, cô ngồi viết chữ, vẽ tranh, rồi luyện đàn. Sau đó đến giờ ăn tối.
Ánh sáng trong gương dần mờ đi, nha hoàn châm nến, tiểu thư dựa lưng vào giường đọc sách, thỉnh thoảng trò chuyện và cười đùa với nha hoàn. Tiếp đến là tắm rửa thay đồ.
Cố Ngôn đã theo dõi một ngày sinh hoạt của tiểu thư khuê các, cảm thấy mình sắp được xem “phần hay” nhất. Ai ngờ tiểu thư và nha hoàn lại ra khỏi khung hình, vào gian phòng nhỏ bên cạnh. Anh chỉ nghe được tiếng nước chảy lờ mờ!
Lát sau, họ quay trở lại. Tiểu thư để tóc xõa, mặc một bộ đồ trắng đơn giản.
Cố Ngôn nhìn, trong lòng thất vọng tràn trề.
Chẳng có gì đáng xem cả!
Nha hoàn thổi tắt nến, và khung cảnh trong gương lập tức chìm vào bóng tối.
Cố Ngôn thở dài, đặt chiếc gương xuống, ngẫm lại cả ngày hôm nay, nhận ra mình chẳng làm được gì ngoài việc dán mắt vào gương.
Vấn đề là, anh cũng chẳng tìm được câu trả lời nào thỏa đáng: Người trong gương là người, là yêu, là ma, hay chỉ là ảo ảnh phản chiếu quá khứ?
Anh hoàn toàn không hiểu nổi.
Đôi mắt mỏi mệt vì nhìn cả ngày, Cố Ngôn nhắm lại một lúc, nhưng vẫn thấy nhức.
Lấy điện thoại ra, anh thấy hàng loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ – nào là rủ anh đi chơi, nào là khoe xe mới, bạn gái mới.
Nếu là trước đây, Cố Ngôn sẽ không bao giờ chịu thua: Mua xe? Tôi mua du thuyền. Có bạn gái mới? Tôi sẽ có bạn trai mới! Nhưng giờ đây, anh chẳng còn chút hứng thú.
Với anh lúc này, chẳng thứ gì thú vị bằng chiếc gương.
***
Ngày hôm sau, Cố Ngôn chính thức bước vào “chế độ ở ẩn”: không ra khỏi nhà, từ chối tất cả các cuộc hẹn, và nhờ người hầu mang đồ ăn lên phòng.
Cứ thế, anh nhìn gương liên tục suốt ba ngày.
Ba ngày sau, anh bắt đầu cảm thấy chán nản.
Người phụ nữ này sống buồn tẻ đến mức khó tin! Cả ngày chỉ viết chữ, thêu thùa, đàn hát! Ít nhất các nữ streamer còn biết hát hò, đôi lúc khoe dáng. Còn cô thì sao? Chẳng có gì thú vị cả!