Úc Ngôn cảm ơn anh đã giúp cậu vượt qua thời kỳ phát tình nhưng cậu vẫn chọn sống cuộc sống của riêng mình.
Ba tháng sau, trong lần khám thai, Úc Ngôn phát hiện ra đứa bé có vấn đề và cần liên lạc với người cha khác để hỏi về tiền sử bệnh tật. Khi Úc Ngôn gọi điện để hỏi thăm, anh đang ở cảng và đã đến rất nhanh.
Úc Ngôn không chắc chắn lắm nhưng anh đã lái xe suốt quãng đường 100 km từ cảng đến bệnh viện trung tâm thành phố chỉ trong 40 phút.
Trịnh Đình Dương hỏi cậu muốn phá thai sao?
Úc Ngôn cầm tờ giấy xét nghiệm thai kỳ lắc đầu: "Đứa bé vẫn luôn khỏe mạnh, tôi định sẽ sinh con và tự mình nuôi dưỡng. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh. Anh có thể giúp tôi nói về tình hình bệnh sử không?"
Trịnh Đình Dương nghe xong câu trả lời, sửng sốt một chút sau đó cười cười, ngồi xổm trước mặt cậu, hỏi cậu có muốn kết hôn không.
Đứa trẻ cần một gia đình trọn vẹn và một người chồng có thể chăm sóc cho cậu.
Úc Ngôn đồng ý. Không có thỏa thuận tiền hôn nhân, không có âm mưu đẫm máu, chỉ là kết hôn vì con, có vẻ như đây là lý do chính đáng.
Úc Ngôn rất biết ơn Trịnh Đình Dương vì đã không quan tâm đến chuyện của cha mình mà còn đồng ý kết hôn.
Nói thật, bọn họ không phải là một cặp xứng đôi. Úc Ngôn đã từng là thiếu gia nhà họ Úc được cưng chiều, một omega giống như nụ hoa nhài chớm nở dưới ánh mặt trời đẹp rực rỡ khiến người ta say lòng.
Trịnh Đình Dương là một Beta, bỏ học thời cấp ba, cao 1m85, một đứa trẻ mồ côi xây dựng sự nghiệp từ tầng dưới chót bằng hai bàn tay trắng với làn da màu lúa mì gió thổi cháy nắng, anh làm việc cho hội trưởng thương hội Trường Hành và trên tay dính không ít máu tanh nhưng khi anh mặc vào tây trang trông anh rất ôn hòa dịu dàng giống như một con sói đội lốt cừu.
Nhưng bây giờ Úc Ngôn không còn là thiếu gia nữa mà là một người bình thường không có tiền.
Trịnh Đình Dương không còn là tay sai của hội trưởng nữa mà là Trịnh tổng.
Dường như họ luôn cách biệt một trời một vực. Họ chưa từng hôn nhau trong ít nhất hai tháng kết hôn. Ngay cả khi Úc Ngôn phát tình trong thời gian mang thai và có nhu cầu cũng không tìm anh giúp đỡ. Sau khi đắp chăn cho Úc Ngôn, Trịnh Đình Dương nhẹ nhàng nói chúc ngủ ngon rồi cẩn thận bật đèn ngủ ở đầu giường.
Sau khi đóng cửa phòng ngủ, anh đi ra phòng khách để nhặt những chiếc khăn giấy mà vợ đã dùng.