Hướng Vãn Ninh chìm trong cơn mê man, bên tai vang lên tiếng bàn tán mơ hồ. Cô không nghe rõ nội dung, trong đầu chỉ quẩn quanh suy nghĩ về nhiệm vụ vừa thất bại.
Dù ý thức chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô vẫn cố gắng tổng kết nguyên nhân thất bại của mình:
“Thứ nhất, mình đã không cướp lời mở đầu. Nếu ngay khi có cơ hội, mình liền đứng dậy gây sự, chỉ trích tất cả mọi người là vô dụng, thì ai có thể cản được mình chứ? Như vậy cũng không khiến người ta hiểu lầm… Haiz, cơ hội trôi qua trong chớp mắt mất rồi!”
“Thứ hai, mình vẫn chưa đủ tàn nhẫn! Trời ạ, mình là nhân vật phản diện cơ mà, sao có thể mềm lòng được chứ? Lần sau nhất định phải lên Weibo, lôi đám antifan mắng mình xuống mà đấu một trận cho ra trò!”
“Thứ ba… Ừm, thứ ba là gì nhỉ? Để mình nghĩ xem… Hình như là bọn họ bỗng nhiên cư xử kỳ lạ, đặc biệt là Hướng Tri Niệm! Theo lý mà nói, cô ấy phải rất ghét mình mới đúng chứ?”
Hướng Vãn Ninh vô thức nhíu mày, trong lòng vẫn lẩm bẩm: “Đợi khi tỉnh dậy, mình phải xem tình hình thế nào. Dù có thay đổi gì đi nữa, thì số người ghét mình vẫn phải chiếm đa số chứ nhỉ?”
"Em nói là em có thể nghe thấy suy nghĩ của cô ấy?"
Trong phòng bệnh, Hướng Trì Tùng vội vàng chạy đến ngay khi biết về sự cố tại lễ trao giải Bách Hoa. Nhìn thấy em gái mình vẫn nguyên vẹn, anh còn chưa kịp thở phào thì đã bị lời nói kỳ quái của cô làm cho ngỡ ngàng.
Anh mệt mỏi ngồi xuống ghế, cảm thấy quyết định đuổi bác sĩ và y tá ra ngoài để nói chuyện riêng với em gái có lẽ là một sai lầm.
"Bác sĩ bảo tình trạng của cô ấy đã ổn định, chỉ cần chờ tỉnh lại." Hướng Trì Tùng vừa nói vừa chỉ vào Hướng Vãn Ninh đang nằm trên giường bệnh, sau đó lại chỉ vào Hướng Tri Niệm, nghiêm túc bảo: "Một lát nữa hai người cùng đi chụp CT não đi, xem có vấn đề gì không."
Hướng Tri Niệm: "...".
"Cái đó… anh, anh nghe em giải thích đã..."
Cô còn chưa nói hết câu, Hướng Trì Tùng đã thở dài: "Thôi đừng nói nữa. Nghỉ ngơi vài tháng đi. Em bước chân vào giới giải trí rồi, có vẻ áp lực ngày càng lớn đấy."
Nói xong, anh thuần thục lấy điện thoại ra: "Anh chuyển thêm năm triệu cho em, cứ ra ngoài du lịch thư giãn một chút đi."
Hướng Tri Niệm: "...".
Cô trầm mặc vài giây, đang định tìm cách chứng minh mình không nói nhảm thì đột nhiên nghe thấy trong đầu vang lên giọng nói của Hướng Vãn Ninh.
Hướng Trì Tùng cũng hơi ngẩn người, vô thức quay sang nhìn về phía giường bệnh. Nhưng Hướng Vãn Ninh vẫn chưa tỉnh.
Anh còn chưa kịp thắc mắc, đã thấy Hướng Tri Niệm hai mắt sáng rực, vội vàng hỏi: "Anh cũng nghe thấy suy nghĩ của cô ấy sao?"
Hướng Trì Tùng khẽ day trán, im lặng hồi lâu rồi thở ra một câu:
"Ba người chúng ta cùng đi chụp CT não đi."
Hướng Vãn Ninh tỉnh lại thì thấy bác sĩ đang cầm phim chụp CT của cô xem xét.
Còn chưa kịp mở miệng hỏi gì, cô đã nhanh chóng lấy điện thoại ra, ngón tay lướt trên màn hình tìm kiếm thông tin.
Mở Weibo lên, quả nhiên, ba chủ đề liên quan đến cô đang nằm trong top tìm kiếm:
#Hướng Vãn Ninh ngất xỉu#
#Hướng Vãn Ninh bỏ lỡ cơ hội đoạt giải nữ chính xuất sắc nhất#
#Quan hệ thân thiết giữa Hướng Tri Niệm và Hướng Vãn Ninh