Người Dẫn Đường Cấp D Phế Vật Bị Nhóm Lính Gác Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 9

Nói chính xác thì… là tình thần thể của cô đã tấn công tinh thần thể của Diêm Thuật.

Càng nghĩ, Tạ Diên càng thấy bất an. Sáng sớm hôm sau, cô liền thử dò hỏi một chút.

Đáng tiếc là, lính gác cấp S quá đặc biệt, lúc huấn luyện đều tách riêng với người khác, cô hoàn toàn không có cách nào để hỏi han tin tức.

Cứ như vậy, Tạ Diên sống trong lo lắng suốt mấy ngày, may mắn là vẫn không có chuyện gì xảy ra, cuối cùng cũng tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Trong ký túc xá, Tạ Diên đứng trước gương, nhẹ nhàng gỡ miếng dán thuốc trên cổ ra. Cô ghé sát vào nhìn kỹ, phát hiện vết cắn đã nhạt đi rất nhiều, chỉ còn lại một dấu mờ mờ rất khó thấy.

Tốt quá, chắc chỉ hai ba ngày nữa là dấu vết này sẽ biến mất hoàn toàn — giống như chuyện xảy ra ở khu huấn luyện bỏ hoang hôm đó, sẽ bị thời gian phủ bụi và lãng quên.

“Trời đất ơi!”

Hà Thắng Nam bất ngờ đứng bật dậy, biểu cảm như vừa nhìn thấy điều gì cực kỳ kinh khủng.

“Sao vậy?” Dù không tò mò lắm, nhưng Tạ Diên vẫn lịch sự hỏi một câu.

“Diễn… diễn đàn!” Hà Thắng Nam kích động đến mức nói không nên lời.

Cô ấy dứt khoát vuốt nhẹ ngón tay, chia sẻ giao diện quang não của mình cho Tạ Diên.

Tạ Diên bình tĩnh mở ra, là một bài viết trên diễn đàn nội bộ của học viện, nội dung chỉ có một dòng ngắn gọn: 【Trả giá cao để tìm một người dẫn đường cấp cao có thể chất thực vật trong học viện, đặc điểm: tinh thần lực có gai.】

Những bài tìm người dẫn đường thế này không hiếm, hiếm là người đăng bài.

Là Diêm Thuật!

Đây là bài viết đầu tiên mà ID này đăng trên diễn đàn, vậy mà lập tức leo thẳng lên top bảng nhiệt độ của diễn đàn.

Ban đầu bình luận bên dưới có không ít người nghi ngờ danh tính người đăng, cho đến khi một tài khoản khác — dùng ảnh và ID của một lính gác cấp S khác, Arthur — phản hồi dưới bài viết: Là Diêm Thuật thật đấy.

Thế là bài viết này dễ dàng vượt mốc mười nghìn lượt tương tác, được đẩy thẳng lên tiêu đề trang chủ.

Rõ ràng đang là mùa thu, vậy mà Tạ Diên cảm thấy như rơi vào hầm băng.

Xong rồi, Diêm Thuật tìm cô tính sổ rồi.

“Cậu sao vậy?” Hà Thắng Nam nghi hoặc, “Sao tự dưng trông cậu hoảng loạn thế?”

“Không có gì cả.”

Chỉ là đột nhiên nhận ra… mình sắp chết đến nơi rồi mà thôi.

Hay là… chủ động xin thôi học đi, dù sao thì mình cũng chẳng lấy được bằng tốt nghiệp.

Dù gì cũng còn hơn là bị Diêm Thuật phát hiện.

Tạ Diên không nhịn được mà nghĩ như vậy, nhưng ngay giây tiếp theo, cô lại tự phủ định suy nghĩ đó.

Khác với những sinh viên trong học viện có gia đình làm chỗ dựa, cô không có một điểm tựa nào trên thế gian này.

Dù cô giáo Afrey đã hứa sẽ giúp cô tìm một công việc đủ sống, nhưng còn những thứ khác thì sao?

Ví dụ như chỗ ở.