Đợi đến khi bước vào nhà vệ sinh, Trần Lập cố ý cởϊ qυầи ra, đứng trước gương nhìn thử mông của mình. Anh nghĩ rằng nếu chỉ là ảo giác, thì chắc chắn chẳng có gì ở đó cả.
Thế nhưng, trên mông Trần Lập trong gương lại xuất hiện một dấu tay đỏ tươi, trông giống như dấu tay của một người phụ nữ. Anh hét lên kinh hãi.
Ở bên ngoài, Trương Bảo Trấn nghe thấy tiếng hét liền vội gõ cửa:
“Trần Lập, mày sao vậy? Có chuyện gì thế?”
“Trần Lập?”
Anh tức giận mở cửa ra, lần này xem hắn còn giải thích thế nào.
“Tới giờ mày vẫn còn muốn tiếp tục lừa tao nữa à? Nhìn đi, cái dấu tay này! Tao còn nhớ rất rõ có một người phụ nữ tóc dài đánh tao, sau đó mới xuất hiện dấu tay này.”
Vì trong phòng chẳng có ai, hơn nữa toàn là đàn ông, nên anh cũng không ngần ngại kéo quần xuống để cho hắn xem.
Đúng lúc đó, bóng đèn trong phòng bệnh bỗng nhiên như pháo bị châm ngòi, nổ liên tiếp “đoàng đoàng” rồi toàn bộ đèn đều tắt, khiến cả căn phòng chìm vào trong bóng tối. Cảnh tượng này quả thực làm người ta không khỏi hoảng sợ.
Một lát sau, Trương Bảo Trấn run rẩy hỏi:
“Mày mặc quần lại chưa?”
“Đến lúc này rồi còn hỏi chuyện đó à?”
“Dĩ nhiên phải nói cho rõ rồi. Chuyện này quả thực rất kỳ lạ nhưng bóng đèn cũ nổ như thế đâu phải chưa từng xảy ra. Vết thương đó là do lúc mày ngất đi, mọi người cố gắng đánh thức mày nên mới như thế, cũng do chuyện xảy ra quá đột ngột nên không nghĩ ra cách nào khác.”
Lời Trương Bảo Trấn nói còn chưa dứt, nhưng Trần Lập đã nghĩ thông phần nào. Nửa tin nửa ngờ, anh cũng không có lý do gì để phản bác.
Đêm đó khi đang say giấc, Trần Lập mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó nhạt nhòa như một cái bóng trắng, lướt vụt qua bên cạnh. Nhưng khi mở mắt ra nhìn kỹ, lại chẳng thấy gì cả.
Kế bên Trân Lập lúc này, chỉ có Trương Bảo Trấn đang gục đầu ngủ cạnh giường.
Hắn thực sự khá vất vả, hoàn toàn không giống với người học trưởng từng phản bội anh trong giấc mơ đó.
Có lẽ tất cả chỉ là ảo giác, Trần Lập cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, nằm lại trên giường để ngủ. Nhưng có lẽ vì ban ngày đã ngủ quá lâu khi truyền dịch nên bây giờ anh chẳng buồn ngủ chút nào, chỉ đành mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Căn phòng này nằm ở tầng hai, bên ngoài cửa sổ là nhành liễu đang bị gió thổi đập nhẹ vào cửa kính, âm thanh tuy có chút khó chịu nhưng lại khiến lòng người bất ngờ cảm thấy thật bình yên.
Đóng đô ở bệnh viện suốt hai ngày thì cuối cùng anh cũng được xuất viện. Trần Lập lập tức gọi điện về nhà báo bình an, sau đó vui vẻ trở lại trường học.
Vừa về đến trường, mọi người đều hỏi Trần Lập đi chơi thế nào, có vui hay không. Anh hơi ngại ngùng cười trừ đáp:
“À… Chỉ thấy tối tăm mặt mày với việc bị ngộ độc thôi.”
Mấy ngày ở bệnh viện, Trương Bảo Trấn quả thực rất tận tình, có lẽ vì cảm thấy áy náy khi để anh bị ngộ độc nên buổi tối lúc trở về ký túc xá, hắn còn giúp anh nấu nước nóng. Thậm chí có khi còn giúp Trần Lập ôn tập những bài mà anh không hiểu. Chính nhờ sự nhiệt tình đó mà hai dần trở thành bạn tốt của nhau.
Có lẽ vì những ngày gần đây cuộc sống quá yên bình, Trần Lập thực sự đã nghĩ rằng mọi chuyện xảy ra trong rừng chỉ là ảo giác của bản thân.
Bỗng nhiên hôm nay, có một tài khoản lạ tên là “Phu nhân” gửi lời mời kết bạn trên WeChat. Trần Lập nhấn từ chối ngay, vì tính anh vốn không thích thêm người lạ mà mình không quen biết vào danh sách bạn bè.
Nhưng không lâu sau, người đó lại gửi yêu cầu kết bạn. Lần này cũng không viết gì, chỉ đơn giản là gửi yêu cầu.
Theo như thông thường, các tài khoản quảng cáo chỉ gửi một lần và sau khi bị từ chối thì sẽ không làm phiền nữa. Nhưng người này thật sự rất kiên trì. Trần Lập không muốn bị làm phiền mãi, nên lại từ chối thêm lần nữa.
Không ngờ tới chưa đầy một phút sau, lại nhận được lời mời mới. Anh không khỏi thấy bất lực. Người này thật sự rất kiên trì. Nghĩ đến sự “kiên trì vô cùng chuyên nghiệp” này, anh đành nhấn xuống nút chấp nhận.
Sau đó liền phát hiện đây không chỉ là một tài khoản mới toanh, mà ngay cả ảnh đại diện cũng là mặc định. Quả nhiên là một con người kỳ lạ.
Trần Lập để điện thoại sang một bên, vừa làm bài tập vừa chờ người này gửi tin nhắn quảng cáo tới. Nhưng đợi mãi lại chẳng thấy tin nhắn nào.
“Người này chỉ thêm bạn bè để tăng số lượng thôi sao?”
Anh thầm nghĩ. Thôi, có thêm một người bạn cũng chẳng sao, ít một người cũng không quan trọng, nên mặc kệ không để ý nữa.
Làm xong bài tập, Trần Lập cảm thấy hơi đói. Ban đầu anh vốn định lén dùng nồi điện nấu chút mì ăn nhưng lục tìm mãi mới phát hiện ra là mì gói đã hết sạch.
Tối nay Trương Bảo Trấn cũng không có ở đây, hai người còn lại thì một người đi hẹn hò, một người đang đeo tai nghe nghe nhạc.
Trần Lập mang theo điện thoại và ít tiền ra cửa hàng tiện lợi duy nhất nằm gần khu ký túc xá, nơi chắc chắn vẫn mở cửa vào giờ này để mua hai gói mì ăn liền. Vừa đến nơi, anh thấy bạn cùng lớp Châu Quốc Kiện cũng đang ở đó.
Mặc dù học cùng lớp nhưng anh cũng không quen thân với cậu ấy lắm. Gần đây, Châu Quốc Kiện thường xuyên xuất hiện quanh khu ký túc xá nữ, nên anh đoán chắc cậu ấy đang theo đuổi bạn học Vương Tâm. Hôm nay Châu Quốc Kiện đi cùng với mấy người bạn nam khác, có vẻ vì vừa chơi bài thua xong, nên tất cả đồ ăn đều do cậu ta thanh toán.
“Cứ tính chung hết đi, tôi mời.”
Châu Quốc Kiện quay sang nói với Trần Lập.
Nhưng vì không quá thân thiết, anh liền đáp:
“Thôi, không cần đâu, tôi có tiền lẻ mà.”
Châu Quốc Kiện cũng không nói thêm, nhưng vẫn kiên quyết trả tiền giúp anh. Sau đó, cậu ta làm như không có chuyện gì, dửng dưng rời đi.
Trần Lập có hơi ngạc nhiên. Thầm nghĩ, lẽ nào cậu ấy muốn nhờ mình nói vài lời tốt đẹp trước mặt Vương Tâm.
Tay cầm gói mì bước ra khỏi cửa hàng, Trần Lập bất ngờ gặp một cơn gió lớn. Gió mạnh đến nỗi dù người anh không bị thổi bay, nhưng hai gói mì lại rơi mất tăm. Cát bụi tạt vào mặt khiến Trần Lập không khỏi đau rát, phải đưa tay lên dụi mắt. Rõ ràng hiện tại không phải mùa gió lớn, tại sao lại có cơn gió lớn mạnh như thế này.
Bên ngoài trời tối nhem, cơn gió vẫn tiếp tục kéo dài lớn mạnh đến mức đáng sợ.
Không còn cách nào, Trần Lập đành phải quay lại mua thêm hai gói mì nữa. Lần này, anh quyết không dùng túi đựng nữa mà nắm chặt trong lòng bàn tay.
Vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, bên ngoài lại bình yên như chưa hề có cuộc chia ly nào. Cơn gió lớn khi nãy dường như chỉ là ảo ảnh thoáng qua mà thôi.
Về đến ký túc xá, anh nấu nước sôi bằng chiếc nồi điện nhỏ của mình. Khi đang chờ nước sôi, thì điện thoại bỗng nhiên reo lên. Trần Lập cầm lên xem, thấy tin nhắn được gửi từ Châu Quốc Kiện. Tuy nhiên, khi mở ra xem thì anh lại thấy tin nhắn đến từ tài khoản có tên “Phu nhân.”