“Đau… Đau quá…”
Giữa buổi trưa thu, ánh nắng khẽ xuyên qua song cửa chạm trổ, lẳng lặng rọi lên khoảng không trước giường. Trên rèm thêu vài đoá hoa lan sinh động, gió khẽ thổi khiến người bên trong ẩn hiện.
Gương mặt của nàng trắng như sứ, chỉ nhỏ bằng bàn tay, làn da mềm mại trong suốt, mái tóc đen nhánh, đôi môi đỏ mọng. Đôi mắt kia dù đang khép hờ cũng đủ mê hoặc người khác, huống chi nàng còn nhíu hàng mày lá liễu càng khiến người ta thương xót.
Bỗng nhiên rèm giường lay động dữ dội, sau đó tiếng khóc nức nở phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Hai nô tỳ áo xanh đang thêu thùa ở gian ngoài, nghe thấy tiếng động thì sắc mặt chợt thay đổi, vội ném kim chỉ rồi hốt hoảng chạy vào trong.
Vén rèm lên, hai nô tỳ nhìn thấy gương mặt trắng trẻo của tiểu thư đẫm nước mắt, ngón tay nàng không ngừng vùng vẫy. Hai người nhìn nhau, lòng đau xót, chẳng để ý đến phép tắc gì nữa, một người lấy khăn lau mồ hôi, một người dùng tay khẽ vỗ tiểu thư đang chìm trong ác mộng.
“Tiểu thư, mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại đi!”
Từ khi trở về Tĩnh Quốc công phủ, sức khoẻ của tiểu thư không được tốt, hai ngày nay ngủ cũng không yên giấc. Mà đại nhân và phu nhân lại đang ở Đông đạo Giang Nam tận Tô Châu xa xôi, trong tam phòng không có người nắm quyền. Hai nô tỳ Xuân Hoa và Thu Thực thấy tinh thần của tiểu thư suy sụp qua từng ngày, lòng nóng như lửa đốt.
Giờ này chỉ nghỉ trưa thôi tiểu thư cũng gặp ác mộng. Mồ hôi trên trán nàng thấm ướt cả khăn tay, mái tóc ẩm ướt dính lên má khiến gương mặt nàng càng trắng hơn.
Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, cuối cùng Tiêu Du cũng thoát khỏi nỗi sợ hãi và đau đớn vô tận. Nàng mở mắt, mệt mỏi dựa vào thành giường, cả người ướt đẫm như vừa vớt từ dưới nước lên, một tay ôm ngực cảm nhận sự đau đớn vẫn còn âm ỉ.
Nàng lại mơ thấy ngày mình bị một mũi tên đâm xuyên tim, mũi tên đó sắc bén đến mức dễ dàng xuyên qua cơ thể của nàng, cướp đi mạng sống của nàng.
Tiêu Du sợ đau, mỗi lần cảm nhận nỗi đau thấu tim này đều khóc đến chết đi sống lại. Nàng cũng sợ chết, mỗi lần nghĩ đến việc này thì trong lòng lại trào dâng nỗi uất ức khôn tả, gương mặt nhỏ nhăn lại.
“Tiểu thư, người mau uống ngụm trà an thần để bình tĩnh lại.” Hai nô tỳ lo lắng nhìn nàng, Tiêu Du cười yếu ớt với họ.
“Tiểu thư, đây đã là lần thứ ba người gặp ác mộng rồi, hay là nô tỳ thưa với đại phu nhân rồi tìm một đại phu giỏi đến nhé.” Xuân Hoa là nô tỳ thân cận của nàng, vì được sinh ra trong Tĩnh Quốc công phủ nên thông minh hơn Thu Thực xuất thân từ Giang Nam.
Tiểu thư nhà các nàng là con gái lớn của lão gia tam phòng của Tĩnh Quốc công phủ. Vì lão gia làm Thứ sử ở Tô Châu của Giang Nam nên tiểu thư đã ở đó suốt mười năm, mãi đến gần đây, tiểu thư mới về Tĩnh Quốc công phủ nhân dịp đại thọ của lão phu nhân.
Nhưng ai ngờ về phủ chưa được nửa tháng, ban đêm tiểu thư bắt đầu gặp ác mộng, hôm sau đã mời đại phu đến kê đơn bốc thuốc, nhưng Xuân Hoa cảm thấy tinh thần của tiểu thư vẫn chưa hồi phục.
Đã uống thuốc hai ngày nhưng ác mộng vẫn không dứt, nhìn thấy tiểu thư dường như đã ốm đi, trong lòng Xuân Hoa sốt ruột không thôi.
“Đừng, chút việc nhỏ này không cần làm phiền đến đại bá mẫu. Lấy cho ta bộ y phục, ta nghỉ ngơi một lúc là được.” Tiêu Du lên tiếng ngăn lại, nô tỳ không hiểu nhưng nàng thì hiểu.
Nàng đâu có gặp ác mộng? Mà là mơ thấy cảnh tượng nàng chết của kiếp trước, trước mắt ngập màu đỏ, khắp nơi đều là máu…
Cũng may trời cao thương xót, khiến Tiêu Du chết rồi nhưng được sống lại. Hai ngày trước nàng còn nghĩ mình đang nằm mơ, nhưng đoạn ký ức đó quá chân thật, nàng không cách nào thuyết phục bản thân rằng tất cả đều là ảo giác.