Màn sương đen dần tan, những bóng người lộ diện.
Ba nam một nữ, vừa vặn đối ứng với Tứ đại Hộ pháp của Ma tộc.
Di Thường khoác lên mình chiếc váy lụa, tà váy xẻ cao đến tận bắp đùi, áo ngắn mỏng manh, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn và vòng eo thon gọn. Gương mặt trang điểm tỉ mỉ, ngũ quan diễm lệ, đôi mắt như làn thu thủy, uyển chuyển lay động.
Nàng che miệng cười khẽ, cất giọng: “Kiếm Tôn cũng đến sao? Trăm năm không gặp, Kiếm Tôn càng thêm tuấn mỹ.”
Tư Lê cảm nhận rõ ràng khí áp bên cạnh đột ngột hạ thấp, hàn khí lạnh lẽo từng đợt tỏa ra, sát ý hung ác. Theo phương châm bảo toàn tính mạng là trên hết, Tư Lê cẩn thận lùi ra xa một chút.
Khi nhìn sang Di Thường, nàng không khỏi thầm giơ ngón cái trong lòng.
Thật là dũng cảm, dám động vào "Thái Tuế".
Ai cũng biết Yến Hành Tịch ghét nhất người khác bàn luận về ngoại hình của mình. Năm xưa, hắn từng chịu đựng sự khinh miệt ở Thanh Tiêu Kiếm Tông cũng bởi vì khuôn mặt thanh tú khác thường ấy đã gây ra sự ghen ghét. Sau đó, chỉ trong mười năm, hắn đã vượt qua hai cảnh giới, bước vào Độ Kiếp, trở thành đệ nhất đương thời, khiến mọi người phải quỳ dưới chân, không ai dám nhắc đến dung mạo của hắn trước mặt.
Thế nhân chỉ nói, Độ Uyên Kiếm Tôn căn cốt tuyệt hảo, là thiên tài kiếm đạo ngàn năm có một, Thái Thượng Vong Tình tu luyện đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, mười năm liền vượt hai cảnh giới từ Kim Đan lên Độ Kiếp, được vạn người kính ngưỡng.
Di Thường thật sự quá gan dạ.
Tư Lê thầm cảm phục, vốn định chỉ làm nền, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo—
Tứ đại Hộ pháp đồng loạt nhìn về phía nàng, đáy mắt ánh lên vẻ tham lam không thể che giấu.
Tư Lê hoàn toàn cứng đờ.
Giờ đây Tư Lê đã chắc chắn, những người này đến vì nàng.
Nàng vẫn còn tâm trạng tự an ủi mình, bọn họ cũng thật coi trọng nàng, Tứ đại Hộ pháp của Ma Vực, bốn người đều là tu sĩ Đại Thừa, chỉ cần một người cũng đủ để nàng đối phó, vậy mà cả bốn đều đến.
Chỉ là không biết nàng rốt cuộc có điểm gì hấp dẫn những vị đại gia này.
Di Thường uyển chuyển nhìn về phía nàng, đánh giá Tư Lê từ trên xuống dưới, rồi nhìn sang Yến Hành Tịch. Một lúc sau, trên khuôn mặt diễm lệ của nàng hiện lên nụ cười hài hước, rồi bất lực lắc đầu.
“Thật là giống nhau… Chỉ là đường đường là Độ Uyên Kiếm Tôn đệ nhất thiên hạ, vậy mà cũng rơi vào cảnh tìm người thế thân sao?”
Khóe môi Tư Lê giật mạnh.
Thế thân cái đầu ngươi! Xem kịch bản nhiều quá rồi đó tỷ tỷ.
Tư Lê cười xua tay, lại lùi ra xa Yến Hành Tịch một bước: “Mặc kệ các ngươi nghĩ ta giống ai, ta chỉ là một bà chủ quán trọ bình thường, không liên quan gì đến người khác.”
Nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ “người khác”, quả nhiên cảm nhận được khí áp quanh Yến Hành Tịch cứng lại, rồi trở nên âm trầm lạnh lẽo hơn.
La Hầu, với thân hình vạm vỡ trong bộ giáp vàng, vác một thanh đại đao, trông có chút hung thần ác sát, nghe vậy liền cười lạnh: “Một bà chủ quán trọ bình thường, vậy mà cũng có tu vi Hóa Thần sao?”
Hắn hứng thú nhìn nàng, nụ cười trên mặt càng lúc càng tăng: “Vốn dĩ không cần nhiều người đến vậy, chỉ là nghe nói Độ Uyên Kiếm Tôn ở bên cạnh ngươi, những Ma tộc được phái đến trước đó đều không bắt được ngươi, vì thế Tứ đại Hộ pháp chúng ta đã dốc toàn lực, thế nào, cảm động không?”
Tư Lê cười gượng: “…Không dám.”
--------------
Lời tác giả:
Tiểu kịch trường:
Yến Hành Tịch: “Kẻ mơ ước nàng cũng không ít, A Lê quả thật là miếng bánh thơm ngon, nhiều người thích nàng thật.”
Tư Lê gật gù: “Ừ ừ.”
Yến Hành Tịch: “…Nàng không có gì muốn nói với ta sao?”
Tư Lê: “Ừ ừ.”
Yến Hành Tịch hít sâu một hơi, nghiến răng nhắm mắt: “Từ giờ trở đi, năm phút không được nói chuyện với ta!”
Tư Lê gật đầu: “30 phút đi, ta xem kịch bản.”
Yến Hành Tịch: “???”