Nợ Chàng Ân Tình, Thiếp Đành Thác Thân.

Chương 24: Không thể làm phu thê chẳng thể làm bằng hữu

Khi Tư Lê chỉnh trang xong xuôi xuống lầu, Yến Hành Tịch đã ngay ngắn ngồi chờ nàng ở đại sảnh.

Hôm nay hắn lại khoác lên mình bộ bạch y, vạt áo thêu chỉ bạc hình trúc xanh sống động như thật, càng tôn lên vẻ ôn nhuận như ngọc, tựa trâm anh thế phiệt.

Dù Tư Lê không muốn dây dưa với hắn, cũng không thể phủ nhận Yến Hành Tịch trời sinh tuấn mỹ, ngoại hình như trăng sáng giữa trời quang, tùng bách xanh tươi. Năm xưa, nàng cũng chính vì vẻ ngoài ấy mà bị mê hoặc, không khỏi động lòng thương xót, hết lòng tương trợ.

Ai ngờ lòng dạ người này thâm sâu khôn lường.

Tê…

Nhớ lại những hành động tàn bạo của Yến Hành Tịch, Tư Lê không khỏi thở dài, khóe môi khẽ nhếch lên vẻ trào phúng.

Vừa lúc chạm phải ánh mắt của Yến Hành Tịch từ dưới lầu.

“…”

Khóe môi Tư Lê hơi giật, vội vàng điều chỉnh biểu cảm, nở nụ cười lấy lòng như thường.

Hắn là đại năng Độ Kiếp, nàng chỉ là Hóa Thần. Nếu Yến Hành Tịch muốn gϊếŧ nàng, thiên hạ này chẳng ai cản nổi. Kết hồn dẫn đối với hắn chẳng qua là vật trang trí, với tu vi của hắn, tùy thời đều có thể cưỡng ép giải trừ.

Việc Yến Hành Tịch giữ lại kết hồn dẫn, một là vì xem nàng như A Lê, không muốn tổn thương, hai là muốn tìm một lý do chính đáng để trói buộc nàng bên cạnh, cùng nhau tìm kiếm chân tướng.

Tư Lê ngoài mặt vẫn tươi cười, trong lòng thầm oán trách.

Nàng mỉm cười bước đến chỗ Yến Hành Tịch, chắp tay hành lễ: “Kiếm Tôn chào buổi sáng, ngươi dậy thật sớm.”

Yến Hành Tịch khẽ gật đầu, khóe môi cong lên ý cười, vẫn là dáng vẻ ôn nhuận lễ độ: “Tư cô nương chào buổi sáng.”

Tư Lê ngồi xuống đối diện hắn, cả hai đều ngầm tránh nhắc đến chuyện tối qua.

Cứ im lặng như vậy, Yến Hành Tịch vốn trầm mặc ít lời, khiến Tư Lê phải duy trì gượng gạo với nụ cười trên môi. Nhưng hắn vẫn bình thản ôn hòa nhìn nàng, không hề có ý định mở lời.

Đến khi hoàn toàn chắc chắn Yến Hành Tịch không định nói gì, nụ cười trên môi Tư Lê lập tức tắt ngấm, nàng cầm lấy chén trà trên bàn, uống cạn mấy chén trà lạnh.

Nàng cũng tự thấy thừa thãi, dù sao nàng và Yến Hành Tịch vốn chẳng có mối giao hảo gì.

Nàng bị trói buộc với hắn, hắn muốn tìm câu trả lời từ nàng, chẳng qua là một hồi trời xui đất khiến, hà tất phải hòa hợp.

Nàng và Yến Hành Tịch, chẳng thể làm phu thê, cũng chẳng thể làm bằng hữu.

Yến Hành Tịch đặt chén trà xuống, nhẹ giọng nói: “Tư cô nương, Thành Tây cách đây không xa, cô nương vẫn còn thời gian dùng bữa.”

Tư Lê khựng lại, khó hiểu nhìn hắn.

Yến Hành Tịch làm sao biết nàng muốn đi Thành Tây? Chuyện hôm qua nàng chưa từng nhắc đến với hắn.

Người đối diện khẽ cười, liếc mắt về phía cầu thang, nhẹ nhàng giải đáp thắc mắc của nàng: “Đêm qua ta nghe được ở đó, Tư cô nương đừng nghi ngại.”

Tư Lê gượng cười, chợt nhớ ra hắn là Độ Kiếp đại năng, ngũ quan hơn người phàm tục, khoảng cách đó nếu hắn dụng tâm, nghe rõ những gì nàng nói cũng chẳng khó.

Nàng gật đầu cho qua: “Kiếm Tôn tu vi cao thâm, tại hạ hổ thẹn không bằng.”

Tư Lê đứng lên, cúi đầu nhìn Yến Hành Tịch. Từ góc độ này, Yến Hành Tịch phải hơi ngước nhìn nàng. Ánh nắng chói chang từ phía sau nàng chiếu xuống, hình dáng nàng có chút mơ hồ, nhưng đôi mắt lại sáng ngời lay động lòng người.

Giọng nói nàng mang theo chút hài hước: “Ta đã bế cốc không cần ăn uống, chắc Kiếm Tôn cũng vậy. Vậy chúng ta mau chóng lên đường làm chính sự thôi.”

Nói rồi, Tư Lê tự mình bước ra khỏi khách điếm.