Phai Sắc

Chương 13

Ngươi tới ta đi đôi co vài câu, thấy cuộc thẩm vấn không có tiến triển gì, Diệp Kỳ cũng dứt khoát đi ra ngoài. Khương Lâm chưa từng vào phòng thẩm vấn bao giờ, đây là lần đầu tiên anh ta bị đưa vào cục cảnh sát. Sự điềm nhiên của đám cảnh sát khiến anh ta có chút bất ngờ.

Diệp Kỳ vừa cầm theo chiếc ly bước ra, Trần Vân cũng theo sau, cô ta nói: "Người của Phổ Quân tới rồi, còn dẫn theo cả đoàn luật sư."

Diệp Kỳ nhướng mày, hỏi: "Là Ân Từ đích thân dẫn người tới?"

Trần Vân liếc anh một cái đầy xem thường, nói: "Làm sao có thể?! Người ta là bà chủ lớn, thân phận thế nào, làm gì có chuyện đích thân đến?"

Diệp Kỳ không nói thêm, khi hai người cùng nhau đến phòng tiếp khách, vừa đẩy cửa ra, ánh mắt đầu tiên của Diệp Kỳ liền dừng lại trên người Lưu Bôn.

Anh để ý Ân Từ, vì vậy dù có thái độ gì thì với cô cũng luôn có phần nể mặt. Nhưng đối với Lưu Bôn, hai bên hận không thể bóp chết nhau, hiện tại chạm mặt, hoàn toàn xem đối phương như không khí.

Những người có mặt trong phòng không biết giữa hai người họ có khúc mắc gì, nhưng nhóm luật sư và nhóm cảnh sát đều rất tinh ý, cố gắng để cho cuộc đối thoại giữa hai bên tiếp diễn, tuyệt đối không cho Diệp Kỳ và Lưu Bôn cơ hội mở miệng đối đầu.

"Đây là tất cả tư liệu mà Phổ Quân có thể cung cấp, nhưng chứng cứ phạm tội quan trọng vẫn cần phía cảnh sát điều tra."

"Cảnh sát đương nhiên sẽ truy tìm sự thật."

Vị luật sư đẩy nhẹ gọng kính, cố tình không nói quá rõ: "Dư luận hiện tại đang dậy sóng nghiêm trọng. Dân chúng trong nước cực kỳ nhạy cảm với những vụ án đầu độc, trong khi công ty chúng tôi lại luôn phải gánh chịu áp lực dư luận. Chúng tôi đã đứng giữa tâm bão quá lâu, nhân viên cấp cao trong công ty có thành kiến rất lớn, ngay cả sếp của chúng tôi cũng sắp không chịu nổi nữa."

Diệp Kỳ nhếch môi cười nhạt: "Ân tổng của các người cũng có lúc chịu không nổi sao?"

Luật sư vẫn giữ vẻ bình tĩnh, trả lời: "Ân tổng chỉ là cố vấn đối ngoại của Phổ Quân, ngài ấy có quyền hạn rất cao, nhưng không phải nhân viên chính thức của công ty."

"Ồ, vậy sao."

Luật sư tiếp tục đưa ra yêu cầu: "Ý của Phổ Quân là muốn làm rõ rằng vụ việc này chỉ là tư thù cá nhân. Mâu thuẫn giữa kẻ tình nghi và nạn nhân không liên quan đến Phổ Quân."

Trần Vân lập tức phản đối, cô ta nói: "Nhưng vụ án này vẫn chưa kết thúc, hung thủ vẫn chưa đền tội. Nếu Phổ Quân vội vã thanh minh vào lúc này thì đều là lời vô căn cứ, không thể đảm bảo được tính chính xác. Hơn nữa, với tư cách là một doanh nghiệp lớn, nếu tùy tiện công bố thông tin sai lệch, tác động đến xã hội sẽ rất lớn."

Luật sư mỉm cười: "Cảnh sát Trần, chúng tôi đâu có tùy tiện tuyên bố gì, chẳng phải đang xin chỉ thị của các vị sao?"

Trần Vân: Luật sư này so với tên tội phạm vừa rồi còn khó đối phó hơn, không chỉ rắc rối mà còn quá mức khéo léo, thật sự rất phiền phức.

Cô ta nhìn thoáng qua Diệp Kỳ, mà Diệp Kỳ lập tức nhận ra tín hiệu. Anh không nhanh không chậm lên tiếng: "Là một doanh nghiệp lớn, càng phải phối hợp với cảnh sát. Nếu kẻ tình nghi nhận tội, xác định được hung thủ, cảnh sát sẽ lập tức thông báo cho Phổ Quân. Tôi nghĩ lúc đó cũng chưa phải quá muộn, chẳng lẽ Phổ Quân không thể đợi cảnh sát chúng tôi được sao?"

Tuy rằng lời của Diệp Kỳ như đang dò hỏi, nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu, thực chất anh đang ngầm cảnh cáo Phổ Quân không nên có hành động gì trước khi cảnh sát đưa ra kết luận.