Theo bản năng, Ân Từ cảm thấy có điều bất thường. Hơn nữa, đối phương lại gọi đến số điện thoại cá nhân của cô. Dù số điện thoại công việc của cô cũng không có nhiều người biết, nhưng số cá nhân lại càng hiếm ai nắm được.
Nghĩ đến đây, Ân Từ đã mơ hồ đoán được người gọi đến là ai.
Điện thoại reo rất nhiều lần rồi tự động ngắt.
Cô không nghe máy.
Nhưng cô cũng không còn tâm trạng tiếp tục làm việc. Ân Từ ngồi trên sofa, mắt nhìn chằm chằm vào gameshow nhạt nhẽo trên TV, nhưng tâm tư lại đặt cả vào chiếc điện thoại bên cạnh.
Thật lòng mà nói, cô có chút sợ hãi.
"Đing đing——"
Quả nhiên, khi cô còn đang do dự, điện thoại lại rung lên lần nữa. Ân Từ cầm lên xem, màn hình đã bị bao vây bởi tin nhắn. Dù lúc này cô đang cầm điện thoại trên tay, tin nhắn gửi đến vẫn chưa dừng lại.
Trong chưa đầy nửa phút, đã có hơn chục tin được gửi đi. Nhưng tất cả đều cùng một nội dung—
“Vì sao không nghe máy?”
Không cần nghĩ cũng biết, tám phần là Diệp Kỳ.
Ân Từ ném điện thoại sang một bên. Khoảng một phút sau, điện thoại lại đổ chuông lần nữa. Lần này, cô không thèm nhìn mà nhấn nghe.
“Alo, có chuyện gì?”
Ngữ điệu của Ân Từ lạnh nhạt, nhưng lại mang theo một loại chắc chắn kỳ lạ.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó giọng nói tràn đầy kinh ngạc vang lên:
“Em biết tôi là ai?!”
“Diệp Kỳ, ngoài anh ra thì còn ai rảnh rỗi quấy rầy tôi thế này?”
“Biết là anh, vậy tại sao không nghe máy?”
Ân Từ hỏi một đằng, trả lời một nẻo:
“Anh lấy số điện thoại cá nhân của tôi bằng cách nào?”
Diệp Kỳ đứng trước cửa, gió đêm kinh thành mang theo hơi lạnh. Anh đã cởϊ áσ khoác, nhưng vẫn cảm thấy trong người có chút bức bối.
“Tôi… tối hôm đó ở Washington, tôi lén dùng điện thoại cô gọi cho tôi rồi xóa lịch sử cuộc gọi.” Diệp Kỳ thẳng thắn nói.
Ân Từ hít sâu một hơi, hỏi: “Anh mở khóa điện thoại của tôi kiểu gì?”
Diệp Kỳ bật cười, giọng điệu vô lại: “Điện thoại cô có mở khóa vân tay mà! Thử một lần là được thôi.”
Ân Từ: “Anh lấy số của tôi lâu như vậy không liên lạc, sao hôm nay đột nhiên gọi?”
Diệp Kỳ nói thẳng: “Tôi biết chuyện cô gửi tài liệu riêng cho Trần Vân.”
Ân Từ lạnh nhạt đáp: “Biết thì biết đi. Tôi gửi tài liệu này cũng không định giấu những viên cảnh sát khác, sớm muộn gì Trần Vân cũng sẽ báo lên. Tôi chỉ là muốn bớt rước phiền phức cho mình thôi.”
Dù cô có trao đổi riêng với Trần Vân thì cuối cùng Trần Vân vẫn sẽ giao toàn bộ manh mối cho cục. Nhưng nếu chính thức công khai lúc đầu, thì chắc chắn sẽ có dính dáng đến Diệp Kỳ. Đến lúc đó, cô sẽ bị anh quấn lấy—điều này hoàn toàn không phải kết quả mà Ân Từ muốn.
Diệp Kỳ đương nhiên hiểu hàm ý trong lời của cô. Bọn họ đều là người trưởng thành, đã từng tiếp xúc không ít. Ân Từ có thể nói đến mức này, coi như cũng đã nể mặt anh rồi.
Chỉ là, cô đã đánh giá cao lòng tự trọng của anh, hoặc có lẽ… đánh giá thấp độ dày của mặt anh.
“Có tôi ở đây, ai dám gây phiền phức cho cô?”
Anh đúng là loại người không biết điều!
Ân Từ hít sâu thêm một hơi, cô sắp bị anh làm cho tức chết rồi.
“Diệp Kỳ, anh có thể nhìn thẳng vào hiện thực một chút được không? Đừng tiếp tục tiêu hao sự kiên nhẫn của tôi. Hôm nay tôi còn bằng lòng nghe máy, là vì tôi vẫn còn giữ chút kính trọng với cảnh sát—”
“Tôi gọi cuộc gọi này không phải với tư cách cảnh sát Diệp Kỳ, mà là với tư cách cá nhân. Cô không cần để ý thân phận của tôi, nếu như cô—”
“Tút tút tút…”