Phai Sắc

Chương 8

Diệp Kỳ đứng yên khi anh nghe ông nội gọi. Ông cụ Diệp nhìn chằm chằm anh, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén:

“Đội trưởng Diệp cũng biết ta là ông nội cháu à? Ta còn tưởng cháu vào bộ rồi thì sẽ không bao giờ trở về nữa.”

Diệp Kỳ không nói gì.

Ông cụ Diệp hiểu rõ tính nết đứa cháu trai này, lúc này cũng không định răn dạy thêm. Bao nhiêu năm qua nói bao nhiêu lời cũng không lung lay được Diệp Kỳ, đến giờ có kề dao vào cổ cũng không ép nổi nó cúi đầu.

Ánh mắt ông cụ xa xăm, dường như đang do dự điều gì. Một lúc lâu sau, cuối cùng ông ấy cũng lên tiếng:

“Nghe nói, con bé về rồi?”

“Ừm…”

“Hai đứa, gặp nhau chưa?”

“Rồi.”

Ông cụ Diệp chờ anh nói tiếp, nhưng Diệp Kỳ chỉ đáp gọn một câu rồi im lặng.

Diệp Tinh nghe cuộc đối thoại giữa hai người mà mơ hồ như lọt vào sương mù. Trong nhà này còn có chuyện cậu ta không biết sao?

“Ông nội—” Diệp Tinh vừa định mở miệng hỏi.

“Câm miệng!” Giọng ông cụ nặng nề, lạnh lùng trách mắng: “Ta đang nói chuyện với anh hai cháu! Cháu chen mồm vào làm gì? Còn nữa, chuyện của cháu còn chưa xong đâu. Cô gái kia, cháu tốt nhất tự giải quyết cho ổn thỏa. Hôm nay ông nói rõ ràng, nếu cháu còn ngoan cố thì tự gánh lấy hậu quả!”

“Đánh cũng đánh rồi, hậu quả thế nào thì cháu cứ chờ xem! Còn nữa, khi nào anh hai và ông nội nói xong thì cháu mới được lên tiếng.”

“Cháu còn dám cãi à! Đúng là mấy năm nay ta chiều hư cháu rồi!” Ông cụ Diệp tức đến mức râu cũng run lên.

Diệp Tinh là kẻ cứng đầu, dù tình huống bây giờ có ra sao, cậu ta vẫn không chịu lùi bước: “Nếu phải chịu gia pháp mà cũng coi là cưng chiều thì cháu không có gì để nói.”

“Cháu…!” Ông cụ Diệp bật dậy, giọng lạnh lùng: “Mấy năm nay cháu càng ngày càng không biết nghe lời! Cái nhà này đúng là không có một ai chịu nghe lời!”

“Nếu ông nội thích được nghe lời, vậy sao không nuôi một con chó đi?” Diệp Kỳ cất giọng đều đều.

Câu nói này khiến ông cụ Diệp giận đến tái mặt, giơ tay lên chỉ thẳng vào hai anh em, nhưng không biết nên mắng ai trước.

“Lời ông nói thì vĩnh viễn không nghe, còn lời của một cô gái nói dù khó nghe thế nào cũng nhớ kỹ! Cút hết ra ngoài cho ta! Hai đứa tụi bây đừng có ở đây chọc tức ta thêm nữa, muốn làm gì thì làm đi!”

Ông cụ thật sự thấy phiền. Hai đứa cháu này đúng là ai cũng không biết nghe lời, còn mở miệng ra toàn câu khó lọt tai. Đánh thì không được, mắng cũng chẳng xong, chi bằng đuổi quách cho khuất mắt.

Hai anh em đương nhiên không thể vui hơn. Nhất là Diệp Tinh, mấy năm nay cậu ta sống tự do tự tại, không ai quản nổi.

Bước ra khỏi cửa lớn nhà họ Diệp, sắp đến lúc Diệp Kỳ lên xe rời đi thì Diệp Tinh đột nhiên gọi giật lại:

“Anh hai!”

Diệp Kỳ xoay người, không lên tiếng, chỉ nhìn cậu ta.

Diệp Tinh nói: “Em biết hôm nay anh tức giận với em, chắc chắn là vì chuyện của Phổ Quân. Nhưng em không biết anh có tin không—chuyện đó không liên quan đến em. Dư luận đổ dồn vào em, nhưng dù em không có ý định làm chuyện đó, cũng không có nghĩa là em hoàn toàn không dám làm. Dù gì, đó cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì.”

“Nếu gây ra hậu quả không thể vãn hồi thì sao?” Diệp Kỳ hỏi.

“Em đâu có đầu độc ai, chẳng liên quan gì đến em. Hơn nữa, mục tiêu của em là Phổ Quân, là nhà họ Lý. Anh hai, bây giờ nhà họ Lý tuy không còn ai kế nghiệp, không ai có thể sánh ngang với anh cả, nhưng Lý An Ký không dễ đối phó đâu. Bao năm nay em ép anh ta ra mặt đấu với em, nhưng anh ta chưa bao giờ đáp lại. Anh ta cố tình đứng ngoài cuộc, nhưng không có nghĩa là không có bản lĩnh thắng.”

Diệp Tinh đột nhiên nghĩ đến điều gì, bật cười: “Nói mới nhớ, anh hai, Lý An Ký chẳng phải có một đứa cháu sao? Nghe nói mẹ của thằng bé là cảnh sát, mấy năm trước hy sinh. Năm nay nó vừa đỗ vào trường cảnh sát, đúng là một nhân tài. Không chừng nhà họ Lý sau này sẽ dồn toàn bộ tài nguyên vào nó. Hiện tại ông nội đang chèn ép anh, anh vốn dĩ không cần phải ở lại đội hình cảnh. Cứ thế này mãi, chưa biết chừng sau này thằng bé đó còn có thể vượt mặt anh nữa.”