Hỏi Ngu Khanh Từ chuyện này, căn bản không có tính tham khảo.
Tô Nịnh Nguyệt không hỏi nữa, kéo Ngu Khanh Từ vào sàn nhảy, xung quanh ồn ào náo nhiệt, ánh đèn chói mắt, tiếng nhạc ầm ĩ vang vọng bên tai, Tô Nịnh Nguyệt cứ nhất quyết kéo Ngu Khanh Từ cùng nhảy, nói là thử xem rốt cuộc cô ấy có cảm giác với con gái hay không.
Ngu Khanh Từ khẽ cười khinh bỉ, Tô Nịnh Nguyệt phản bác đầy chính nghĩa: "Đây không phải là trong đám bạn bè của tao, mày là người xinh đẹp nhất sao? Nếu ngay cả mày cũng không bẻ cong được tao, chứng tỏ tao là gái thẳng, an toàn!"
Ngu Khanh Từ cười như không cười: "Nếu mày cong vì tao, chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ ngay lập tức."
Tô Nịnh Nguyệt tức muốn chết, mạnh miệng: "Vậy tao sẽ bám lấy mày, để mày ngày ngày hầu hạ tao."
Ngu Khanh Từ lười tranh cãi với cô ấy.
Từ khi về nước, Ngu Khanh Từ không ra ngoài chơi nữa, thời gian này luôn bận rộn với công việc của Bác Tín, từ chối hết các lời mời, lần này bị Tô Nịnh Nguyệt rủ ra ngoài, cũng có ý định thả lỏng.
Nhất là sau khi trải qua đêm đó với Ôn Nghiên Sanh.
Có một số chuyện chưa từng thử qua thì chỉ là tò mò, một khi đã biết mùi vị rồi, sẽ có chút nghiện.
Tô Nịnh Nguyệt đứng gần Ngu Khanh Từ, trong sàn nhảy lại đông người, không muốn chạm vào người khác, đương nhiên không tránh khỏi sẽ chạm vào Ngu Khanh Từ.
Mái tóc xõa trước ngực của Ngu Khanh Từ theo động tác của cô ấy thỉnh thoảng lướt nhẹ qua cổ Tô Nịnh Nguyệt, hơi thở nhè nhẹ phả qua tai, rõ ràng là đi quẩy bình thường, ngày thường Tô Nịnh Nguyệt không cảm thấy gì, nhưng đêm nay không biết có phải bị mấy vết hôn kia ảnh hưởng hay không, cô ấy nhìn khuôn mặt Ngu Khanh Từ gần trong gang tấc, đột nhiên cảm thấy cô bạn thân này của mình quả thực rất xinh đẹp.
Ngu Khanh Từ hất tóc, khoác vai Tô Nịnh Nguyệt để tránh cô ấy bị người khác va phải, đột nhiên cười: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, mày sẽ không thật sự có ý đồ với tao đấy chứ? Tao không muốn bị chị Nịnh Thương truy sát đâu."
"Mày mơ cái gì thế?" Tô Nịnh Nguyệt lườm cô: “Người như mày, ai bị mày để ý người đó xui xẻo."
Ngu Khanh Từ nhịn không được biện minh cho mình: "Mày đừng có đổ oan cho tao, tao có danh tiếng khá tốt trong mắt các người yêu cũ đấy."
Tô Nịnh Nguyệt cười lạnh, không tranh cãi với cô.
Chia tay rồi còn có thể cho người yêu cũ bảy con số tiền tài trợ, đổi lại là cô ấy cũng sẽ không nói Ngu Khanh Từ một chữ không tốt.
"May mà tối nay mày hẹn là tao, không phải là người phụ nữ kia, nếu không cô ấy chắc chắn bị chị Nịnh Thương truy sát." Ngu Khanh Từ nhìn về một hướng: “Kia kìa, phía sau bên phải, chị mày đến rồi."
Tô Nịnh Thương bên trong vẫn mặc áo sơ mi trắng nghiêm chỉnh, thắt cà vạt, mái tóc xoăn lọn to hôm nay cũng được búi gọn sau đầu, phong trần mệt mỏi, rõ ràng là vừa từ một cuộc họp quan trọng nào đó chạy tới.
Ngu Khanh Từ vẫy tay với Tô Nịnh Thương, khi thu lại ánh mắt, tầm mắt chuyển sang hướng khác, đột ngột dừng lại.
Trên ghế gần chỗ Tô Nịnh Thương, Ôn Nghiên Sanh đang cầm ly rượu nói chuyện với bạn, trên người mặc áo sơ mi lụa màu vàng nhạt, bên dưới phối với một chiếc váy đuôi cá dài, vòng eo thon gọn được tôn lên hoàn hảo.
Dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Ngu Khanh Từ, Ôn Nghiên Sanh quay đầu lại, nhìn Ngu Khanh Từ từ xa, gật đầu xã giao, coi như chào hỏi.