Sau Cuộc Tình Hụt Với Người Thừa Kế Bí Mật

Chương 17

Ánh đèn rực rỡ chói lọi, làm tôn lên tất cả mọi thứ quá đỗi tốt đẹp. Nhưng điều khiến Ngu Khanh Từ cảm thấy tốt đẹp hơn, là sắc mặt của mẹ người đàn ông và Ngu Bá Châu.

Dường như đều không được tốt cho lắm.

Cho dù đang cười, nhưng giữa lông mày vẫn lộ ra một chút uy nghiêm và bất mãn.

Người phụ nữ trung niên trực tiếp quyết định sự đi ở của người đàn ông: "Chu Thời Tự, bố con đã đến rồi, ra ngoài đón đi."

Người đàn ông tiếc nuối phương thức liên lạc gần trong gang tấc, vẫn muốn ở lại, bị mẹ anh ta kéo đi, lôi đi mất.

Ngu Bá Châu cầm ly lên nhấp một ngụm, cười nói: "Nói là máy bay trễ giờ không kịp, không ngờ vẫn tới. Thôi được rồi, hai đứa cũng đừng đứng đây nữa, thấy hai đứa cả tối nay rượu không ngừng, nồng độ không cao cũng đừng có hại dạ dày như vậy, đi sang bên kia ăn chút gì đi."

Khí uất trong lòng Ngu Khanh Từ đột nhiên tan biến. Trên mặt nhịn cười, ngoan ngoãn đáp: "Vâng thưa bố."

Đối tượng xem mắt sắp xếp cho con gái ruột, không đáng tin lại để ý "con gái nuôi", còn không thể nổi giận ngay tại chỗ, Ngu Khanh Từ cũng thấy uất ức thay cho bố mình.

Khu đồ ngọt bày biện rất tinh tế, Ngu Khanh Từ tùy ý chọn một miếng bánh mousse, cởi khăn lụa buộc tay ra để sang một bên, chỉ về hướng đôi mẹ con kia rời đi: "Thật đáng tiếc."

Ôn Nghiên Sanh vừa đặt ly rượu xuống, nghe vậy ánh mắt rơi xuống đó, dừng lại hai giây, rất nhanh đã dời đi.

Ngu Khanh Từ cười một tiếng: "Cô thấy người đàn ông vừa rồi thế nào?"

"Khá tốt." Ôn Nghiên Sanh quay đầu lại, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, trên mặt là vẻ lạnh nhạt thường thấy: “Cô thấy cậu ta thế nào?"

"Tôi rất thích cậu ta." Ngu Khanh Từ ngồi xuống sô pha, tùy ý vắt chéo chân, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Ôn Nghiên Sanh không chớp mắt, khóe miệng vẫn còn ý cười, giống như đang nhắm trúng con mồi thú vị nào đó.

Nhân viên phục vụ ở quầy đồ ngọt đưa cho Ôn Nghiên Sanh một phần salad trộn sẵn, cô đưa tay ra nhận, Ngu Khanh Từ đột nhiên trêu chọc: "Ôn tiểu thư, nửa sau chúng ta hãy ở cùng nhau đi, ở cùng với cô, có thể tránh được không ít phiền phức từ hoa đào."

Không đợi Ôn Nghiên Sanh lên tiếng, hai người đàn ông đến mời rượu bên cạnh dường như nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa họ, rất cứng nhắc quay người rời đi.

Ngu Khanh Từ quay đầu lại mỉm cười lịch sự với họ, áy náy nói: "Uống rượu cả tối rồi, hai vị hãy tha cho chúng tôi đi."

Hai người đàn ông đó cũng đáp lại bằng một nụ cười.

Ngu Khanh Từ lại nhìn về phía Ôn Nghiên Sanh, nụ cười duy trì vài giây, nhạt dần, giống như cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp: "Không muốn nói chuyện riêng, vậy nói chuyện công việc chắc là được chứ? Tôi không rõ cường độ công việc của giáo sư đại học trong nước, vì cô được bố tôi mời đến để hướng dẫn tôi làm quen với nghiệp vụ của công ty, tôi nên tìm cô thế nào?"

Ôn Nghiên Sanh dùng ngón tay thon dài vuốt ve chiếc đồng hồ đeo tay lạnh lẽo, thản nhiên nói về lịch trình của mình: "Lớp học của tôi không nhiều, chiều thứ Tư và cả cuối tuần đều là ngày nghỉ, buổi tối điện thoại sẽ mở máy hai mươi tư giờ, cô có nhu cầu lúc nào cũng có thể tìm tôi... Nếu cần thiết phải đi công tác tôi sẽ thông báo trước cho cô."

Nói xong, cô làm một động tác khiến Ngu Khanh Từ không ngờ tới, cô lấy điện thoại ra, chuyển sang giao diện WeChat: "Thêm một người liên lạc, tiện liên lạc."