Sau Cuộc Tình Hụt Với Người Thừa Kế Bí Mật

Chương 11

Người đàn ông trung niên vừa rồi cũng đã chào hỏi Ngu Khanh Từ, tên là Lý Kiên, là tổng giám đốc của Tân Vũ Địa ốc.

"Quyết định bán tài sản?"

"Haizz..." Lý Kiên ngập ngừng, có chút không tự nhiên nói: “Nhà thông minh kia là con trai tôi hứng lên làm, tôi ngay từ đầu đã thấy không có tác dụng gì, làm sao kiếm tiền bằng bán nhà chứ?"

"Vẫn là định đi theo con đường bán tài sản." Là Ôn Nghiên Sanh.

"Cả Vân Thành đều đang nhắm vào dự án ở Lịch Xuyên, ai cũng muốn chia một miếng bánh." Ôn Nghiên Sanh khẽ nghịch cổ tay, để lộ ra chiếc đồng hồ tinh xảo, liếc nhìn thời gian: “Nếu ông đã đến dự buổi tiệc tối nay, không biết Bác Tín cũng nhắm vào dự án này sao?"

"Bác Tín theo lý mà nói không để mắt đến dự án này, thủ tục phức tạp còn phải giao thiệp với chính phủ, kiếm tiền cũng vất vả." Sắc mặt Lý Kiên đột nhiên trở nên rất khó coi: “Chẳng lẽ là chuẩn bị cho vị Ngu tiểu thư kia?"

"Cho nên Tân Vũ thật sự không có cơ hội?" Lý Kiên đã bị nhìn thấu mục đích, dường như cũng không che giấu nữa, giọng nói gấp gáp.

"Ôn giáo sư, tôi nói thật, sự phát triển và lợi nhuận đầu tư của Tân Vũ đều đã đạt đến điểm nghẽn, tôi còn ký hợp đồng đánh cược với các cổ đông, hạng mục này rất quan trọng với tôi, cô giúp tôi thêm lần nữa, giúp tôi một lần nữa đi."

"Muốn thật cũng không phải không được." Giọng Ôn Nghiên Sanh đều đều, rõ ràng lạnh nhạt: “Khu đất ở Lục Nguyên sắp xong rồi, vị trí hơi lệch, diện tích hơi nhỏ cũng đáng giá năm tỷ, tìm ngân hàng gom góp mười tỷ để tiếp quản việc tái thiết của Thành Kiến, Lục Nguyên mở bán trước có thể thu về năm tỷ, lại tìm ngân hàng tăng đòn bẩy tài chính lên ba mươi tỷ, tùy tiện mua vài miếng đất mà ông ưng ý, xây dựng sơ bộ, rồi lấy danh nghĩa tái thiết thành phố xin phê duyệt vốn cho mấy dự án sau, dự tính cuối cùng có thể gom được cho ông năm mươi tỷ."

Lý Kiên có chút do dự: "Ngân hàng phê duyệt không dễ, trước đây tôi đã từng bàn chuyện này với người của ngân hàng rồi."

Ôn Nghiên Sanh không giải thích: "Tôi đã nói vậy thì tự nhiên sẽ có cách xoay sở."

"Nhưng... như vậy có phải quá mạo hiểm không? Mức nợ quá cao, nếu có bước nào đó không hoàn thành, chẳng phải Tân Vũ sẽ trực tiếp bị thanh lý tài sản sao? Còn cách nào khác không?"

"Cách thì cũng có, nhưng cũng phải dựa vào tình hình thực tế các dự án khác của công ty các ông. Hợp đồng đánh cược là do ông đề xuất hay cổ đông đề xuất?"

"Bọn họ đề xuất." Nhắc đến chuyện này, giọng điệu của Lý Kiên cũng có chút sốt ruột: “Tôi nắm giữ hai mươi bảy phần trăm cổ phần, bọn họ lấy cổ phần làm mồi nhử, nếu tôi thắng thì cũng rất có lợi cho tôi."

"Vậy thì hơi khó rồi." Giọng Ôn Nghiên Sanh mang theo chút lười biếng, ánh mắt lướt qua lớp kính trang trí ở hành lang, đột nhiên chuyển hướng về phía Ngu Khanh Từ, nheo mắt lại.

Lý Kiên đang nói chuyện với cô không hề nhận ra sự thay đổi nhỏ này của cô, hai tay nắm chặt lại, nắm lấy cổ tay Ôn Nghiên Sanh: "Cô vừa nói là có cách mà? Sao lại không được rồi?"

"Đến cả cổ đông cũng có thể uy hϊếp ông ký hợp đồng đánh cược, mức độ kiểm soát của ông đối với Tân Vũ quá thấp." Ôn Nghiên Sanh hất tay lên, tránh né sự tiếp xúc một cách tự nhiên: “Đòn bẩy tài chính cao không cho phép một sai sót nào, Lý tổng, xin lỗi."