Bản Tọa Thấy Nàng Ta Thật Kinh Tởm

Chương 29

Mà phạt nàng ta xong bản thân lại không vui, chỉ sợ là đã để tâm rồi.

Văn Huyền Âm thầm nghĩ, nếu đoán không sai, môn chủ phần lớn sau đó sẽ tìm một cái cớ để bỏ qua cho Yến Huy Nhu.

“Vâng, đệ tử xin lui xuống.”

Đợi Văn Huyền Âm đi được vài bước, Giang Tập Dược khẽ vén vạt áo lên. Trên đầu gối trắng nõn cong lên, đập vào mắt là hai vết bầm tím xanh.

Ngón tay vừa chạm vào đã đau nhói.

“…”

“Văn Huyền Âm.”

“Môn chủ có gì phân phó?”

Tiếng bước chân dừng lại.

“Bảo nha đầu kia cút về đi.” Giọng nói phía sau có vẻ hờ hững: “… Chướng mắt.” Giang Tập Dược nói xong, khẽ nghiêng đầu.

“Vâng.”

Văn Huyền Âm nhếch miệng, nàng quay người lại, cung kính hành lễ.

Y phục ướt sũng, dính sát vào người rất khó chịu.

Yến Huy Nhu quỳ trước điện, kéo mấy mảng vải ướt đẫm trên người ra một chút, tránh cho thân thể càng thêm cứng đờ.

Đầu gối nàng đương nhiên rất đau, nhưng may mà nàng đã chịu nhiều năm dày vò, chút đau đớn này dường như chẳng đáng là gì.

Còn chưa đến mức không chịu nổi, vị Văn sư tỷ thường đi cùng Giang môn chủ đã đi tới.

“Đứng lên đi.”

Yến Huy Nhu có chút ngạc nhiên: “Thế là xong rồi sao?”

Văn Huyền Âm trách mắng: “Cô…” Nàng thở dài, liếc mắt về phía rừng phong đằng kia.

Khoảng cách này, môn chủ hẳn là không nghe thấy. Dù sao lời nói của Yến cô nương mười phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ, giống như là chưa quỳ đủ vậy.

Dựa theo tính tình của Giang Tập Dược, nếu biết được, chắc chắn sẽ “thành toàn” cho nàng ta quỳ đến ngày mai.

Nàng đỡ Yến Huy Nhu đứng dậy, dặn dò: “Cẩn thận lời nói.”

Yến Huy Nhu khẽ nói cảm ơn, đứng tại chỗ, đợi cơn tê chân qua đi, cảm giác khí huyết lưu thông trở lại, nàng mới bắt đầu cử động.

Văn Huyền Âm rất chu đáo đợi nàng một lúc, sau đó không xa không gần đỡ lấy tay nàng.

Yến Huy Nhu tinh tế, chỉ vài bước chân, lại phát hiện ra một chút khác biệt.

Vị Văn sư tỷ này xưa nay rất tốt, đỡ nàng đi đường cũng đã mấy lần, chỉ là không biết vì sao, lần này tư thế đỡ tay của nàng lại có vẻ khách khí quá mức - thậm chí có chút xa cách.

Yến Huy Nhu nghĩ, có lẽ là do mình chọc giận Giang Tập Dược.

Phàm là đệ tử trong môn, đương nhiên không muốn dính líu quá nhiều đến mình.

Cũng là lẽ tự nhiên. Nàng cũng không để tâm nhiều.

Hôm nay Văn Huyền Âm đỡ nàng cả một đường, tận tâm tận lực đưa đến tận cửa.

Khoảng thời gian này.

Yến Huy Nhu vẫn luôn ở tại một tiểu viện hẻo lánh không đáng chú ý của Sát Sinh Môn, cách chính điện rất xa.

Xung quanh đa phần cũng là đệ tử tạp vụ, không liên quan đến việc cơ mật, mọi người chỉ làm những việc lặt vặt như quét dọn, vận chuyển đồ đạc, mua bán, giặt giũ.

Điều kiện bình thường, thậm chí có chút tồi tàn.

Nơi này là do Văn Huyền Âm sắp xếp. Thái độ của Giang Tập Dược đối với Yến Huy Nhu mập mờ khó hiểu, Văn Huyền Âm không nắm chắc, nên cũng chỉ cẩn thận sắp xếp nàng ở đây.

Sau đó môn chủ không hỏi han, nên cũng không thay đổi.

Yến Huy Nhu đang bước qua cửa, lại nghe thấy phía sau có người nói: “Phiền Yến cô nương thu dọn đồ đạc một chút, hôm nay sẽ chuyển chỗ ở.”

Nàng ngạc nhiên quay đầu: “Hửm?”

Văn sư tỷ khách khí giải thích: “Sắp sang đông rồi, trời sẽ lạnh. Yến cô nương trên người không có tu vi, sợ là sẽ bị cóng. Sau chủ điện của Sát Sinh Môn gần đây có một biệt viện trống, sẽ ấm áp hơn một chút.”