Bản Tọa Thấy Nàng Ta Thật Kinh Tởm

Chương 25

“Không đủ mỏng.” Giang Tập Dược không hài lòng.

Ả ta đành phải ỉu xìu lui xuống.

Văn Huyền Âm tiến lên, cầm lấy con dao găm được đặt trong chiếc đĩa tinh xảo, tay vung dao, lại là một tiếng kêu đau đớn cực kỳ thảm thiết, một miếng da dính máu khác bị cắt xuống.

Nàng ta xoay người, hơi khom lưng, để Môn chủ có thể nhìn rõ.

“Mỏng thì mỏng rồi.” Giang Tập Dược rũ mắt nhìn qua, bắt bẻ nàng ta: “Chỉ là, cái viền này sao lại không đều đặn như vậy? Vạn vật đều có thể làm kiếm, bình thường bổn tọa dạy ngươi kiếm pháp như vậy sao?”

Văn Huyền Âm ném miếng thịt đẫm máu vào chảo dầu bên cạnh, phát ra tiếng xèo xèo.

Nàng ta ướm lên đùi Lý Tinh Hà đang không ngừng run rẩy, lần này dùng mũi dao găm cẩn thận rạch ra một miếng nhỏ trước, sau đó mới hạ đao. Sợi dây thừng trói người vào giờ khắc này căng thẳng, sau đó "keng keng" hai tiếng, lại nặng nề chùng xuống.

“Môn chủ, lần này tốt rồi ạ.”

“… Không tệ.”

Giang Tập Dược mỉm cười: “Thưởng.”

Có sự khích lệ của người trước, các đệ tử sau đó dường như đều nắm bắt được chút bí quyết, từng người hăng hái thử nghiệm, tranh nhau lên trước. Bóng người đông đúc tụ lại, xếp thành một hàng dài.

Giang môn chủ sau đó nhìn đến mệt mỏi, lười đứng xem, liền sai người mang đến chiếc sập gỗ hoa lê mà ả thường dùng để nghỉ ngơi. Ả dựa vào đó.

Bên cạnh là một cái rương lớn, bên trong đựng đầy vàng bạc châu báu, nếu thấy được thủ pháp vừa ý, ả sẽ ném vài đồng xuống, nhìn các đệ tử vui vẻ nhặt lên, giống như cho cá trong hồ ăn.

Tiếng kêu thảm thiết của Lý Tinh Hà giữa tiếng “Tạ ơn Môn chủ ban thưởng” hân hoan vui mừng, nghe vô cùng chói tai, tiếng sau át tiếng trước, giống như tiếng chiêng trống vui buồn lẫn lộn. Để không cho hắn chết, những miếng thịt đó được cắt ra cực kỳ nhỏ, không làm tổn thương gân cốt, chỉ đơn thuần là tra tấn. Máu tươi run rẩy chảy ra, tí tách thấm ướt cả mặt đất.

Yến Huy Nhu nhìn tất cả trước mắt, mùi máu khiến nàng có chút buồn nôn. Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai cũng kích động thần kinh người ta, khiến người ta không nỡ nghe tiếp.

Nàng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng đám người bên cạnh đã chìm đắm trong sự cuồng nhiệt với phần thưởng hậu hĩnh, dốc hết sức lực cũng không tiếc nịnh bợ Môn chủ của bọn họ.

Nơi đây đã dựng lên một bức tường cao, ngăn cách nàng: “người ngoài" này ở bên ngoài.

Cho đến khi một âm thanh leng keng vang lên bên tai.

Con dao găm tinh xảo dính máu không biết vì sao bay ra, lăn vài vòng, đυ.ng vào chân nàng.

Trong khoảnh khắc đó, cả đại điện yên tĩnh lại.

“Nhìn đủ rồi?” Giang Tập Dược nghiêng đầu: “Không muốn thử sao.”

Đôi mắt xinh đẹp kia hơi cong, bên trong mang theo chút thần thái quen thuộc với Yến Huy Nhu. Ả lại đang cười.

“Vàng bạc không vừa mắt? Pháp khí cũng không vừa mắt? Quả nhiên, người thoát chết trong gang tấc có lẽ không coi trọng những vật tục này.”

Yến Huy Nhu lắc đầu, không biết đang phản bác điều gì.

“Vậy thì——”

“Bổn tọa thưởng cho ngươi tự do thì sao? Trong Sát Sinh Môn của ta, từ khi thành lập đến nay, ngoại trừ đệ tử trong môn, chưa từng có người nào sống sót đi ra ngoài.” Ả ta tâm trạng tốt, thậm chí còn có thêm vài phần kiên nhẫn, ôn tồn dụ dỗ nói: “Có lẽ ngươi sẽ là người đó. Hửm?”

Hai hàng lông mày Yến Huy Nhu khẽ nhíu lại.

Giang Tập Dược hứng thú nhìn nàng, dường như muốn biết nàng sẽ lựa chọn như thế nào.