Bản Tọa Thấy Nàng Ta Thật Kinh Tởm

Chương 13

Nếu có ai đó có thể cho ả một sự giải thoát thì tốt rồi.

Nếu có ai đó... mau tới.

Cho dù là gϊếŧ ta đi chăng nữa?

Gϊếŧ ta đi, gϊếŧ ta đi, cầu xin người, bất kể người là ai.

Ai cũng được... ai cũng tốt.

Chứ không phải cầu sống không được, cầu chết không xong.

Bên tai Yến Huy Nhu vang lên tiếng gió kiếm mang theo sát khí lạnh lẽo.

Cuối cùng cũng, được giải thoát sao?

Ả lại như cảm nhận được ánh sáng ấm áp, dùng hết sức lực cuối cùng ngẩng cổ lên, thản nhiên đón nhận kết thúc.

Nhưng mà——

Gió kiếm kia không xé xác ả ra.

Bên tai chỉ nghe thấy một tiếng keng, sợi xích sắt nặng nề khóa xương cốt bị chém đứt. Xiềng xích giam cầm nửa đời ả, giờ phút này hóa thành hư vô.

Yến Huy Nhu hơi mất thăng bằng, ngã xuống, quỳ rạp trên đất. Ả bị tra tấn quá lâu, gầy trơ xương, cho nên cũng vô cùng yếu ớt, chật vật quỳ xuống, trong tầm mắt mơ hồ, chỉ nhìn chằm chằm vào một góc áo đỏ như hoa sen.

"Bẩn chết đi được."

Giọng nói uyển chuyển, nhưng lại lộ ra chút lạnh lùng.

Bên ngoài động lao truyền đến tiếng người ồn ào, từ xa ầm ĩ một đoàn, đang chạy về phía này.

Yến Huy Nhu cảm thấy eo mình bị thít chặt, cả người bị nhấc bổng lên. Cảnh sắc trước mắt đột nhiên thay đổi, càng đi ra ngoài, ánh sáng càng chói mắt, cho nên ả nhắm chặt mắt, cũng không nhìn rõ người phụ nữ trước mặt trông như thế nào.

Ả chỉ nhớ kỹ hai màu đỏ. Một là màu đỏ cam của ánh sáng chiếu lên mí mắt, hai là một góc áo đỏ thẫm diễm lệ kia.

Tiếng binh khí va chạm bên tai không dứt, thỉnh thoảng có ảo giác mũi tên sượt qua má. Tiếng huyên náo mắng chửi không ngừng.

"Yêu nữ... mau, bắt lấy ả..."

"... không hay rồi!"

"Sư thúc, căn bản không ngăn được! Người bị nhốt trong động lao của chúng ta còn bị cướp rồi!"

"Phế vật!"

"Chư vị đừng vội, mau kết trận."

Lại một tiếng nổ kinh thiên động địa, Yến Huy Nhu cảm thấy cả người mình đã bay lên không trung. Đôi mắt ả cuối cùng cũng thích ứng, hé ra một khe hở dưới ánh sáng.

"... không ổn rồi, trận pháp cũng vỡ rồi! Căn bản không ngăn được." Dưới chân có người kêu thảm.

Ả nhìn thấy trận pháp lớn màu vàng kim lưu chuyển đồ hình âm dương thái cực bát quái, chia thành tám phương vị, lúc này đang không ngừng xoay chuyển, nhưng trên đó lại xuất hiện một vết nứt, từ vết nứt này lan ra tám phương vị.

Vỡ tan tành.

Những điểm sáng màu vàng như quần tinh tản ra, bao quanh các ngọn núi, giống như chọc thủng trời, nửa dải ngân hà đổ xuống.

Gió thổi ào ào bên tai.

Yến Huy Nhu ngẩng đầu, lại nhìn thấy mặt ô trắng thêu cánh hoa đỏ. Mặt ô rốt cuộc cũng che bớt ánh sáng, không có mặt trời chiếu rọi, hai mắt ả cuối cùng cũng mở to, nhìn người đang xách mình.

Chỉ vừa ngẩng đầu, ả liền mở to mắt không rời.

Người phụ nữ áo đỏ này mặt như hoa đào, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, rõ ràng là mỉm cười nhàn nhạt, nhưng lại có cảm giác khiến người ta lạnh sống lưng.

Giang Tập Dược cười nói: "Phế vật."

Dưới mí mắt còn để ả cướp nha đầu này đi, đủ thấy Thanh Hư Phái không có một ai làm nên trò trống gì. Ồ, không chỉ Thanh Hư Phái, còn có ba môn phái vô dụng còn lại.

Từ khi gặp nha đầu này, âm thanh từ bên ngoài, hết lần này đến lần khác trùng sinh đã trở thành điểm đáng ngờ.

Hơn nữa khi Giang Tập Dược phá vỡ trận pháp, còn liếc nhìn Triển Kha.

Triển Kha dường như biết không ngăn được nàng, ôm vết thương, lùi lại, không tiếp tục làm chuyện vô ích nữa, chỉ nhìn chằm chằm người trong tay nàng, sắc mặt có chút phức tạp.