【Đúng vậy.】
Giờ gặp gỡ thiếu nữ bí ẩn này, liên tiếp chết hai lần trước mặt ả...
Trong lòng nàng, ít nhiều có chút tức giận.
Trên đời này lại có thể chất thù thắng, công pháp quỷ dị như vậy.
Giang Tập Dược sống ngần ấy năm, chưa từng gặp phải kẻ địch nào có thể một chiêu đoạt mệnh mình. Nàng nghĩ ả ta bị Thanh Hư Phái giấu trong động lao, trừng phạt là giả, giam cầm để lợi dụng mới là thật.
Thanh Hư Phái - đám người kia không phải thứ tốt lành gì. Không chỉ suốt ngày đến gây phiền phức cho Sát Sinh Môn, còn ngăn cản A Kha không cho ả đến tìm mình, kéo quan hệ với mình.
Nếu có lợi cho chúng, giữ lại thiếu nữ này, tương lai sẽ là mối họa vô cùng cho Sát Sinh Môn, cho bản thân mình.
Tuyệt đối không thể giữ ả lại.
Lần thứ ba, Giang Tập Dược cũng không nghe hệ thống khuyên bảo, mà đi thẳng đến động lao của Thanh Hư Phái, không dùng cách thức kích động như một đâm chết ả.
Ngược lại, nàng vung một ống tay áo làm sập động lao, nhìn đá núi rơi xuống rào rào, chôn vùi toàn bộ động lao thành một mảnh phế tích.
Đang nín thở chờ đợi, cảm giác đau đớn quen thuộc ập đến.
Lại mở mắt ra, lại quay về ngày hôm trước.
Giang Tập Dược hừ lạnh nói: "Như vậy cũng tính sao?"
Hệ thống: 【......】
Bên kia truyền đến một số âm thanh xẹt xẹt, giống như tiếng thở dài máy móc lạnh lẽo. Lần này ký chủ trói buộc tính tình cực đoan, không phải người dễ chung sống. Hệ thống sau khi cân nhắc đã lựa chọn giữ im lặng, kiên nhẫn chờ đợi nàng quay đầu là bờ.
Một lần chờ này, liền đợi chín mươi sáu lần.
Chín mươi sáu lần còn lại, ký chủ này đã thử qua nhưng không giới hạn ở sét đánh lửa thiêu chôn sống làm ngạt rót thuốc, nhưng cho dù là gián tiếp mưu sát hay trực tiếp mưu sát, nàng đều sẽ quay về ngày hôm trước sau khi Yến Huy Nhu chết.
Lần thứ chín mươi chín, Giang Tập Dược bắt sống một tên lâu la nhỏ của Thanh Hư Phái, ép hắn đi kết liễu Yến Huy Nhu.
Tên đó chết ngay tại chỗ, Yến Huy Nhu không một tiếng động.
Giang Tập Dược vốn tưởng rằng đã thành công, kết quả một hơi còn chưa kịp thở ra, hai mắt nhắm lại liền quay trở lại, hơn nữa còn nghe thấy đệ tử Văn Huyền Âm lần thứ một trăm tới gõ cửa.
Văn Huyền Âm đẩy cửa bước vào, một chữ còn chưa kịp thốt ra, liền thấy Giang môn chủ sắc mặt lạnh nhạt, u ám trừng mắt nhìn mình, như thể bản thân đã phạm phải chuyện gì động trời.
"Môn chủ ——"
"Cút." Đôi môi đỏ mọng thốt ra một chữ.
Văn Huyền Âm không đành lòng nói: "Đệ tử thấy mấy ngày nay người trông có vẻ tiều tụy, mệt mỏi, hay là nghỉ ngơi cho khỏe... Cáo lui."
Nàng còn chưa cáo lui, đã bị gọi lại.
"Văn Huyền Âm."
Người phụ nữ trên giường vắt chéo chân. Ngón tay trắng nõn đặt trên mép giường, sờ lên đường lồi lõm hình hoa sen. Nàng thoáng lạnh lùng: "Nếu có một người ở phe địch, mang thần lực, tình huống không rõ. Ngươi sẽ làm thế nào?"
Văn Huyền Âm quả quyết nói: "Đệ tử cho rằng, nên diệt trừ hậu hoạn."
"Nếu như——"
Ngón tay Giang Tập Dược gõ nhẹ, nàng chậm rãi nói: "Diệt không được?"
"Với thực lực của môn chủ, trên đời này thực sự có người như vậy sao?" Văn Huyền Âm suy nghĩ một lát: "Nếu là đệ tử, có lẽ đệ tử sẽ tránh mũi nhọn của ả, đỡ phải liên lụy đến bản thân."
"Nếu như cũng không tránh thì sao?"
"... Như vậy.” Văn Huyền Âm cúi đầu nói: "Chi bằng lấy tình cảm làm cảm hóa, gia tăng lợi dụng. Nếu đã mang thần lực, cũng có thể nắm trong tay như một thanh đao sắc bén."