Bản Tọa Thấy Nàng Ta Thật Kinh Tởm

Chương 3

"Đạo hữu không cần lo lắng. Công pháp tiên môn ta bị yêu nhân sử dụng, đòi lại chính là thuận theo Thiên Đạo." Một vị các chủ Thần Cơ Các khác khẳng khái nói: "Vả lại, Triển các chủ còn có át chủ bài."

Triển Kha khẽ cười: “Hy vọng không cần phải dùng đến."

Bầu trời không biết từ lúc nào đã tối đen, mây cuồn cuộn lộ ra những nếp nhăn ở phần tối, đậm đặc chỗ này một mảng, chỗ kia một khối.

Gió vừa rồi còn thổi phần phật bỗng chốc ngừng lại, toàn bộ Vọng Nhạc Đài ánh sáng mờ đi, hai chữ "Tru Ma" cũng từ màu đỏ tươi biến thành màu đỏ sẫm, không còn bay lượn trong không trung.

Vạn vật đều im lặng.

Yên tĩnh đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Một tiếng sấm vang lên, trời đất rung chuyển ầm ầm.

Mấy vị đại năng tu chân giới nghiêm trận chờ đợi, các đệ tử phía sau cũng lùi lại một bước.

"Đến rồi?!" Tiểu sư muội vừa rồi nói nhiều nhất vẻ mặt căng thẳng, tròng mắt đảo quanh.

Mọi người nín thở chờ đợi.

Một cơn gió lại nổi lên, thổi qua.

Cuốn lá cây, nhẹ nhàng xoay tròn, phát ra tiếng xào xạc khẽ khàng.

Tiểu sư muội trong đám người chăm chú nhìn chiếc lá kia, chỉ sợ bên trong đột nhiên nhảy ra một khuôn mặt nữ quỷ hung ác. Nghe nói gϊếŧ người nhiều sẽ bị ác quỷ quấn thân, do đó cũng sẽ ảnh hưởng đến tướng mạo - dù sao đi nữa, luôn cảm thấy ma đầu thiên hạ đều nên có bộ dạng xấu xí. Giống như xấu xí tôn lên vẻ đẹp, bóng tối làm nổi bật ánh sáng.

Trong tiếng hít thở dè dặt của mọi người, một nén nhang trôi qua.

Không có chuyện gì xảy ra.

Lại một nén nhang nữa trôi qua như nước đọng.

Vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Thậm chí mây trên trời còn đẩy qua đẩy lại, lộ ra một khoảng trống sáng sủa, bên dưới là màu xanh thẳm.

Một tia nắng vàng đỏ chiếu lên những chiếc lá đang đung đưa trong gió nhẹ.

Trái tim đang treo lơ lửng của tiểu sư muội, dần dần, trong sự chờ đợi lâu dài cũng trở nên tê liệt, trở nên nhẹ nhõm. Các đệ tử bên cạnh dường như cũng vậy, thậm chí còn tranh thủ ngân nga một khúc nhạc.

"Mây thưa qua cơn mưa, lộ ra ánh tà dương. Bóng cây râm mát. Gió chiều thơm ngát. Ông lão nơi cổng gỗ, ẩn sâu giữa chốn nước mây…"

Nàng thầm thở phào, ghé đầu nói với sư tỷ: "Xem ra vẫn chưa đến." Trong lòng lại nghĩ không biết ai đang ngân nga khúc gì, nghe hay quá.

Vì vậy, nàng nghiêng đầu nhìn sang.

Ánh mắt này vừa vặn chạm phải một bên viền ô, viền tròn như hoa sen trắng, màu sắc đơn giản điểm xuyết những bông hoa đỏ rải rác, giống như máu tươi bắn lên.