"Ra đây đi!"
Cánh cửa gỗ cũ kĩ phát ra tiếng kêu cọt kẹt chói tai, ánh nắng bên ngoài ào ạt xông vào không chút kiêng dè, khiến đôi mắt của Tiết Vân Thư nhói đau.
Cô vô thức nhắm nghiền mắt lại.
Người y tá đứng ở cửa liếc nhìn cô khinh bỉ: "Bác sĩ Lục đang đợi cô ở ngoài kia, đừng có lề mề nữa."
Tiết Vân Thư động đậy đôi mắt khô khốc của mình, lộ ra nụ cười thảm hại.
Đúng vậy, tất cả mọi người đều coi thường cô, nói rằng một người phụ nữ bình thường làm công nhân như cô hoàn toàn không xứng với vị bác sĩ Lục mà ai ai cũng ngưỡng mộ.
Hơn nữa, giờ đây cô còn bị gán cho cái danh "tâm thần", ngay cả công việc ở nhà máy đóng gói cũng mất luôn.
Mà người đưa cô vào bệnh viện tâm thần, chính là người chồng tốt của cô - bác sĩ Lục Tri Hành!
Mùa đông ở Hải Thành rất lạnh, cô vô thức ôm lấy bả vai gầy yếu của mình, lặng lẽ bước ra ngoài.
Thật sự rất lạnh, lạnh đến mức trái tim cô cũng run rẩy theo...
Người y tá lăn tròn mắt lẩm bẩm: "Chỉ bị nhốt trong phòng bệnh có năm ngày thôi mà, giỏi làm bộ làm tịch lắm!
Hồi trước lúc ra tay đánh đồng chí Chu kia không phải cũng rất lợi hại sao?"
Tiết Vân Thư dừng bước, quay đầu lại vô cảm: "Bây giờ tôi vẫn dám ra tay, cô cũng muốn thử không?"
Người y tá im bặt, lúng túng quay mặt đi chỗ khác.
Tiết Vân Thư lạnh lùng nhếch môi, từng bước một đi ra ngoài.
Bác sĩ, y tá đều biết cô hoàn toàn không mắc bệnh tâm thần, vậy mà vẫn nhốt cô đến năm ngày, chỉ vì chồng cô nói cô mất kiểm soát tinh thần, cần phải bình tĩnh lại cho tốt!
Thật nực cười, lý do để cô bình tĩnh, không gì khác ngoài việc cô tát người tình nhỏ của hắn một cái!
Năm ngày trời, đủ để dồn người ta đến phát điên, hơn nữa điều kiện trong phòng bệnh rất tồi tàn, chỉ có một tấm chăn mỏng, mỗi ngày hai cái bánh bao và một chai nước, cháo gạo mang đến cũng đã nguội lạnh.
Tối ngày thứ hai sau khi vào đây, cô đã sốt cao, nhưng y tá ở đây chẳng ai thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Ngay cả người đưa đồ ăn cũng chỉ ném thức ăn qua ô cửa nhỏ vào trong.
Sự tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần khiến cô sống không bằng chết.
Trong cơn hôn mê, cô lại có một giấc mơ mông lung.
Giấc mơ vượt qua mười năm, đến khi cô tỉnh lại dường như đã trải qua mấy đời, bây giờ là mùa đông năm 1986.
Giấc mơ và thực tại đan xen, cô hiểu rõ đó không chỉ đơn thuần là một giấc mơ.
Năm ngày trước, cô phát hiện người chồng yêu thương của mình lại nuôi một người đàn bà khác bên ngoài.
Cả người mất hết lý trí, lao đến bệnh viện trước mặt mọi người, hung hăng tát người phụ nữ đó một cái thật mạnh:
"Con hồ ly tinh, thiếu đàn ông lắm sao? Chuyên môn dụ dỗ chồng người khác..."
Người phụ nữ đó trông rất xinh đẹp, thân hình yếu ớt gầy gò, khuôn mặt khóc lóc thảm thiết:
"Chị dâu, chị hiểu lầm rồi, em và anh Tri Hành không phải quan hệ như chị nghĩ đâu!"
Hiểu lầm? Cô ngu mới tin!
Cô ta nép vào lòng Lục Tri Hành, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ sáng lòa, còn cố tình lấy chuyện nhà mới châm chọc cô:
"Chị dâu đừng nghĩ nhiều quá, anh Lục thương em nên mới cho em ở lại nhà thôi.
Nếu chị không muốn thì em sẽ chuyển ra ngay lập tức được không?"
Lục Tri Hành đẩy người đó ra sau lưng, lạnh lùng nhìn cô: "Vân Thư, em chẳng biết gì cả mà lại ra tay với Tân Nguyệt, mau xin lỗi cô ấy đi!"
Tiết Vân Thư suýt bật cười, cô chỉ tay vào Lục Tri Hành mắng: "Lương của anh tôi chưa bao giờ tra hỏi, hôm nay mới biết năm mươi đồng trong đó anh cũng cho người đàn bà này, anh gọi đó là hiểu lầm sao?"
Người chồng tốt của cô, đem ngôi nhà mới cưới cho người phụ nữ khác ở, lấy năm mươi đồng trong số sáu mươi đồng lương mỗi tháng cho người đàn bà khác, vậy mà còn khẳng định là hiểu lầm!
Lục Tri Hành thấy cô làm ầm ĩ, xung quanh cũng càng lúc càng đông người, hít sâu một hơi:
"Đồng chí Tiết Vân Thư tinh thần không ổn định, trước hết đưa cô ấy tới bệnh viện bình tĩnh lại đã!"
Cho đến giờ Tiết Vân Thư vẫn còn nhớ hôm đó trái tim mình đã sốc đến mức nào, chồng cô lại có thể vì một người phụ nữ khác mà làm đến nông nỗi này...