[Ân Tuyết: Nếu muốn cắt đứt thì chúng ta cắt đứt sạch sẽ.]
Từ Cẩn Mạn cười nhạt.
Những chiêu trò này không phải lần đầu Ân Tuyết sử dụng, nhưng nguyên chủ cũ của Từ Cẩn Mạn lần nào cũng rất hưởng ứng. Chưa qua được vài ngày đã vội vàng dỗ dành quay lại.
Ân Tuyết, cũng giống như nguyên chủ cũ của cô, thuộc kiểu nhân vật pháo hôi*.
* Pháo hôi: Nhân vật phụ chịu số phận bi thảm, thường để làm nổi bật nhân vật chính hoặc tình tiết câu chuyện.
Không có giới hạn nào rõ ràng, nhiều người mà nguyên chủ cũ để mắt tới đều bị Ân Tuyết ra tay đưa lên tận miệng. Thậm chí, không ít việc kinh tởm cũng là hai người cùng nhau thực hiện. Vì thế, so với những người khác, nguyên chủ cũ lại càng thân thiết hơn với cô ta.
Những mối quan hệ rối rắm như vậy, Từ Cẩn Mạn ước gì có thể cắt đứt sạch sẽ.
_
Nhà hàng Tinh Tinh ở Bắc Thành.
Ân Tuyết diện một bộ váy tweed xanh đậm, dáng vẻ thanh lịch, gương mặt quyến rũ. Cô ngồi vắt chéo đôi chân dài trắng muốt, tay cầm dao nĩa từ tốn cắt miếng bò bít tết.
Đối diện là một nữ Alpha kiều diễm:
“Tiểu Tuyết, em nghĩ thế nào rồi? Nếu đồng ý ở bên tôi, tuyệt đối em sẽ không phải hối hận.”
Ân Tuyết nhìn thoáng qua điện thoại vừa sáng màn hình.
[Từ Cẩn Mạn: Nói là làm.]
Ân Tuyết: “...?” Đậu má, Từ Cẩn Mạn, cô đúng là ác thật!
Cơn giận nghẹn lại trong cổ họng, tay cầm dao nĩa suýt nữa văng ra. Cô cố nhịn xuống, ánh mắt chợt lóe lên một ý tưởng, liếc nhìn người đối diện, nhếch môi cười: “Tôi và Từ Cẩn Mạn có quan hệ thế này, cô không sợ sao?”
Alpha hơi khựng lại: “Cô ấy không phải đã kết hôn với Omega xinh đẹp của nhà họ Thẩm rồi à?”
Nghe đến cụm từ "Omega xinh đẹp," hình ảnh khuôn mặt như được điêu khắc của Thẩm Xu hiện lên trong đầu, sắc mặt Ân Tuyết trầm xuống vài phần: “Hạng tẻ nhạt như Thẩm Xu, cô ấy chơi vài ngày là chán thôi.”
Alpha nghe vậy, trong lòng có chút e dè. Cái danh điên cuồng của Từ Cẩn Mạn ai cũng biết, dính vào cô ấy không phải chuyện đơn giản.
Thấy đối phương có vẻ ngập ngừng, Ân Tuyết nhướng mày hỏi: “Sao? Chừng này đã sợ rồi à?”
Ba chữ ấy đầy mập mờ, cũng là thứ mà Alpha ghét phải nghe nhất.
Nữ Alpha ngẩng cằm lên: “Tôi không đến mức sợ cô ấy. Nếu em đồng ý, chuyện với Từ Cẩn Mạn, tôi sẽ xử lý.”
“Sao có thể để cô xử lý một mình? Nghe nói cô ấy và vợ mới cưới đều đang nằm viện, mấy ngày nữa chúng ta cùng đến thăm đi.” Ân Tuyết nâng ly rượu vang đỏ, cười đầy mê hoặc.
Trong mắt Alpha hiện lên vẻ vui mừng, đây có phải là đồng ý rồi không?
Ân Tuyết nhấp một ngụm rượu, thầm nghĩ: Từ Cẩn Mạn, cô muốn ra vẻ với tôi? Vậy cứ để cô tiếp tục ra vẻ!
Nhưng nếu cô ta thấy mình ở bên một Alpha khác, liệu còn giữ được bình tĩnh không?
Người như cô ta, tính chiếm hữu luôn mạnh mẽ nhất.
_
Trong hai ngày ở bệnh viện, Từ Cẩn Mạn tắt điện thoại, thậm chí dùng sức mạnh vốn có để mạnh mẽ từ chối mọi cuộc viếng thăm.
Dẫu vậy, cô vẫn không thể chống lại mẹ mình, Lục Vân.
Lục Vân có vẻ ngoài xinh đẹp, đoan trang, dáng người được bảo dưỡng rất tốt. Vừa bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Từ Cẩn Mạn nằm trên giường, bà đã chạy tới ôm chặt lấy cô, như thể cô vẫn là một đứa trẻ còn nằm trong tã lót.
Từ Cẩn Mạn chưa từng trải qua cảm giác này, nhất thời không quen. Vài giây sau cô mới đưa tay vỗ nhẹ lưng bà:
“Mẹ, con không sao, thật sự chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi.”
Khi buông cô ra, Lục Vân nước mắt lưng tròng, vừa sờ gương mặt cô vừa không ngừng trách móc:
“Gầy quá rồi.”
Bà Lục vội vàng sai người đặt bảy tám hộp giữ nhiệt lên bàn, lần lượt mở từng hộp, đọc tên món ăn như thể đang giới thiệu một thực đơn phong phú.
Từ Cẩn Mạn khen tất cả, thậm chí còn thêm vài lời tán thưởng.
Lục Vân dừng lại, ánh mắt bất ngờ nhìn cô: “Hôm nay con làm sao vậy?”
Trong lòng Từ Cẩn Mạn giật thót.
Theo những gì cô nhớ, thân thể cũ của mình dù ăn chơi lêu lổng bên ngoài, nhưng trước mặt bố mẹ, đặc biệt là Lục Vân, vẫn luôn cố gắng diễn vai một đứa con ngoan. Diễn xuất của cô lẽ ra không có vấn đề gì.
Ngay giây tiếp theo, Lục Vân lên tiếng:
“Mỗi lần con ngọt ngào là chẳng có chuyện gì tốt. Nói đi, lại gây họa gì nữa?”
“...”
Từ Cẩn Mạn cảm thấy mình lo lắng một cách thừa thãi. Còn chưa kịp mở miệng, Lục Vân đã vỗ tay cô, vẻ mặt như đã đoán trước mọi chuyện: “Là chuyện của con bé Thẩm Xu đúng không? Mẹ đã nói chuyện với nhà họ Thẩm rồi. Để họ dạy dỗ con gái mình biết cách làm vợ người ta.”
Rõ ràng, Lục Vân không ưa gì Thẩm Xu. Từ Cẩn Mạn thử tìm cách thay đổi quan điểm của bà: “Con vốn dĩ không phải Alpha. Một Omega, lại là Omega phân hóa thất bại… con mới là người không xứng đáng.”
Nghe vậy, Lục Vân nhíu mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Nó đã nói gì khó nghe với con sao?!”
Ý bà thực ra là hỏi, liệu Thẩm Xu có phát hiện ra bí mật giả Alpha của cô không.
Từ Cẩn Mạn lắc đầu: “Con chỉ cảm thấy chuyện này thật vô nghĩa.” Cô nhận ra rằng nếu mình gật đầu, người mà Lục Vân muốn đe dọa không phải nhà họ Thẩm, mà chính là Thẩm Xu.
Lục Vân thấy vậy liền nắm chặt tay cô hơn, lần này trong mắt bà lộ rõ vẻ lo lắng:
“Mạn Mạn, con làm sao thế? Con phải nhớ rằng, con chính là người giỏi nhất! Dù con muốn gì, mẹ cũng sẽ làm mọi thứ để con có được. Vì vậy, đừng bao giờ nói mình là một kẻ thất bại như thế nữa...”
Có vẻ như suy nghĩ của bà không thể thay đổi trong một sớm một chiều. Từ Cẩn Mạn bất đắc dĩ gật đầu. Sự nuông chiều này không thể phủ nhận, nhưng những lời an ủi lại quá gượng ép.
Có lẽ Lục Vân cũng sợ chứng kiến dáng vẻ nổi loạn của thân thể cũ.
Bà lại tiếp tục thốt lên một câu chấn động: