Xuyên Thành Pháo Hôi Tra A, Sủng Nữ Chính Đến Nghiện

Chương 7

Thái Oánh nâng cao giường bệnh, rót một cốc nước nóng rồi ngồi xuống cạnh giường: “Cô ấy nói cô ấy… có thể đã uống nhầm thuốc.”

Nhớ lại dáng vẻ của Từ Cẩn Mạn tối qua, Thái Oánh cảm thấy có gì đó không ổn. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Xu, vẻ hồng hào đã biến mất, cô cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Ánh mắt rơi xuống cổ áo bệnh nhân của Thẩm Xu. Dưới lớp bóng mờ nhạt, vết đỏ trên da vẫn chưa biến mất. Thái Oánh hối hận vì đã hỏi câu đó, tối qua chắc chắn Từ Cẩn Mạn đã làm điều gì không thể tha thứ với Thẩm Xu.

Trong lòng Thái Oánh ngột ngạt:

“Mới ngày đầu kết hôn mà chị đã phải nhập viện, sau này chị còn chịu nổi sao?!”

Thẩm Xu thu hồi suy nghĩ, cười mỉa mai.

“Khi chị đồng ý kết hôn, lẽ ra em phải cố ngăn chị lại! Chị nhìn xem hôm qua như thế nào, đó mà là đám cưới sao? Bà Lục chỉ xuất hiện một chút, còn những người khác chẳng ai đến. Đó hoàn toàn là một sự sỉ nhục! Xu Xu, nếu thực sự không được, hãy nghĩ cách ly hôn đi?”

“Vô ích thôi.”

Đôi lúc Thẩm Xu nghĩ, có lẽ chính vì tính cách trẻ con, đơn thuần, vui vẻ và giản dị của Thái Oánh mà cô mới thích ở bên cạnh em ấy.

Nhưng chuyện này nào có đơn giản như vậy.

Từ Cẩn Mạn vốn dĩ không cưới cô vì tình yêu, việc ly hôn có thể dễ dàng như cô muốn không? Đương nhiên là không.

Từ Cẩn Mạn đã không tiếc mọi thủ đoạn ép cô phải kết hôn, làm sao cô có thể dễ dàng ly hôn được?

Ít nhất, hiện tại thì không.

Từ Cẩn Mạn chắc chắn không để cô rời đi.

Suy nghĩ của Thẩm Xu dần sáng tỏ, nếu Từ Cẩn Mạn không dễ dàng buông tay, thì cũng không thể nào đột nhiên thay đổi chỉ sau một đêm. Đây chẳng qua là cách cô ta xem cô như nước ấm nấu ếch*.

*Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ

Ngón tay thon dài của cô siết chặt lấy tấm ga trải giường trắng muốt. Nghĩ đến việc từ nay về sau phải chung sống ngày đêm với con quỷ này, Thẩm Xu không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

“Xu Xu, chị không sao chứ?”

Thái Oánh nắm lấy tay cô:

“Sao tay chị lại lạnh thế này?”

Thẩm Xu đổ mồ hôi lạnh, nói:

“Em giúp chị tìm một bộ quần áo để thay, chị muốn tắm rửa một chút.”

Thái Oánh vừa rời khỏi phòng, cửa phòng bệnh liền bị ai đó từ bên ngoài mở ra. Thẩm Xu quay lưng về phía cửa, ngồi trên giường. Nghe thấy động tĩnh, cô quay đầu lại, cảnh giác đứng lên: “Anh là ai?”

Một gã Alpha tóc vàng, tay khép cửa phòng lại, mặt cười tươi nói với cô: “Chị dâu đừng sợ, là người một nhà cả mà. Tối qua suýt nữa chúng ta đã gặp rồi.”

_

Từ Cẩn Mạn ở bệnh viện cả đêm mà không có bất kỳ dấu hiệu bất ổn nào. Dù kết quả kiểm tra mới vẫn cho thấy các chỉ số hơi thấp, nhưng không phát hiện thêm vấn đề gì.

Cô còn nhận được điện thoại từ Lục Vân, mẹ của thân thể này. Sau một hồi giải thích rằng chỉ là kiểm tra định kỳ, cô mới thuyết phục được bà không đến bệnh viện. Hiện tại, cô vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với nơi này, cũng chưa biết cách đối phó với những người xung quanh thân phận này, cần phải suy nghĩ thêm.

Nhưng bà Lục thương con gái như mạng sống. Dù đã đồng ý không đến, bà vẫn không ngừng lo lắng, chất đầy đồ ăn thức uống trong phòng bệnh chỉ sau một đêm.

Từ Cẩn Mạn cảm thấy không chịu nổi nữa.

Cô ra ngoài đi dạo một vòng, trong đầu bỗng dưng hiện lên hình bóng của Thẩm Xu. Giáo sư Tần nói Thẩm Xu không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi thêm hai ngày là có thể xuất viện.

Không hiểu sao, cô đột nhiên muốn tới thăm cô ấy.

Từ Cẩn Mạn vừa bước tới khu phòng bệnh của Thẩm Xu, liền thấy bên ngoài phòng có vài người vây quanh, y tá đang cố gắng giải tán họ. Trong lòng cô chợt trầm xuống, bước nhanh tới:

“Chuyện gì vậy?”

“Từ tiểu thư... vợ cô…”

Y tá chưa kịp nói hết câu, Từ Cẩn Mạn đã nghe thấy tiếng đàn ông vọng ra từ trong phòng: “Chuyện này có cần nghiêm trọng đến vậy không? Tôi chỉ đến thăm chị dâu mới cưới của tôi, cũng là vợ của chị Mạn, có vấn đề gì sao?”

“Thăm hỏi?” Giọng Thái Oánh lạnh lẽo:

“Lúc nãy khi tôi vào, tay anh đang cầm thứ gì đó. Anh dám lấy ra không?”

Từ Cẩn Mạn không nghe thêm, quay đầu liếc nhìn vài Omega đứng xem bên cửa, ánh mắt thoáng vẻ chán ghét: “Cút.”

Danh tiếng của Từ Cẩn Mạn ở Bắc Thành không phải ai cũng không biết. Không ai muốn chuốc phiền phức, tất cả vội vàng cười gượng rồi trở về phòng bệnh của mình.

Người trong phòng dường như nghe thấy giọng của Từ Cẩn Mạn, liền gọi lớn:

“Chị Mạn, chị đến rồi. Con người tôi thế nào chị rõ nhất, phải đòi lại công bằng cho tôi đấy.”

Từ Cẩn Mạn vừa bước vào, mọi tiếng động trong phòng lập tức im bặt.

Cô không thèm để ý tới người vừa nói, mà nhìn ngay về phía Thẩm Xu đang được Thái Oánh che chắn. Thẩm Xu siết chặt hai tay, mặt tái nhợt, cố gắng kiềm chế sự run rẩy.

Từ Cẩn Mạn cảm thấy không ổn, nhíu mày hỏi: “Cô bị thương sao?”

Đáp lại cô chỉ là ánh mắt đầy căm hận của Thẩm Xu.

“Chẳng lẽ phải chảy máu mới được tính là bị thương à?! Nếu tôi vào chậm một chút, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì!” Thái Oánh tức giận, hét lên. Từ nhỏ đã được cưng chiều, tính tình của cô vốn bộc trực, đến lúc này không màng đến việc Từ Cẩn Mạn đáng sợ thế nào.

Từ Cẩn Mạn khẽ sững lại, lời nói của Thái Oánh như một cú tát thẳng vào mặt cô.

Thái Oánh nói đúng, tổn thương trong lòng Thẩm Xu còn nặng nề hơn nhiều so với vết thương trên cơ thể, nhưng chính câu nói ấy cũng khiến cô thở phào nhẹ nhõm một chút.

Lúc này, Từ Cẩn Mạn chậm rãi quay sang người đàn ông đứng bên cạnh, lạnh lùng nói: “Lấy ra.”