Xuyên Thành Pháo Hôi Tra A, Sủng Nữ Chính Đến Nghiện

Chương 1

Từ Cẩn Mạn rời khỏi nhà sau khi vừa uống thuốc kháng sinh, cơ thể mềm nhũn, đầu óc như mơ màng.

Chỉ trong chớp mắt, cảnh vật trong khu dân cư trước mặt thay đổi hoàn toàn. Sao tự nhiên lại choáng váng đến thế này?

Qua ánh nhìn mờ ảo, cô nhận ra dưới đất là một bộ váy cưới đỏ bị xé rách. Một người phụ nữ mặc chiếc váy ngủ đỏ mỏng manh ngồi bệt cạnh cánh cửa kính, làn da lộ ra như đang sốt, phát ra ánh sáng hấp dẫn, môi khẽ hé, thở dốc từng hồi.

Mỗi lần thở mạnh, không khí trong phòng lại càng ngập tràn mùi hương ngọt ngào của vani pha mật ong.

Sau một tiếng rêи ɾỉ không thể kiềm chế được vang lên, cả khung cảnh đều nhuốm màu ám muội.

Từ Cẩn Mạn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cũng chẳng kịp nghĩ cảnh này có kỳ quặc hay không. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là: "Lại là tên khốn nào bày trò hạ thuốc đây?"

“Cô… cô bỏ thuốc…” Người phụ nữ yếu ớt cất tiếng.

“?” Từ Cẩn Mạn cúi đầu, đối diện với đôi mắt phượng ngập tràn căm hận. Theo bản năng, cô trả lời: “Tôi bỏ thuốc gì…”

Lời còn chưa nói hết, ánh mắt cô dừng lại ở hình xăm hai vầng trăng giao nhau dưới xương quai xanh của người phụ nữ, và bỗng nghẹn lời.

Hình xăm này—

Từ Cẩn Mạn chớp mắt, cuối cùng nhìn rõ hơn người phụ nữ trước mặt. Cô chưa từng gặp qua người này hay hình xăm đó, nhưng lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ, như thể ký ức khắc sâu trong tâm trí.

Nghĩ đến một khả năng, cơ thể cô bỗng khựng lại. Một ý nghĩ khó tin hiện lên trong đầu. Cô mím môi, thử thăm dò: “Thẩm… Xu?”

“Vô liêm sỉ… Từ Cẩn Mạn, cô diễn khiến tôi phát tởm!”

Người phụ nữ gắng sức nói một hơi, cánh tay trắng nõn mềm nhũn rũ xuống, cả thân trên cũng không thể chống đỡ, ngã xuống sàn.

Từ Cẩn Mạn: “...”

Cô hoàn toàn hiểu ra. Cô đã xuyên sách rồi.

Đây là cuốn tiểu thuyết bách hợp ABO có tên "Người Tình Man Rợ".

Trong truyện, nguyên chủ - người trùng tên với cô, bề ngoài là một Alpha, thực chất lại là một Omega phân hóa thất bại. Dù là O, nguyên chủ không hề phản ứng với pheromone như những Omega bình thường. Cộng thêm việc được cha mẹ nuông chiều, tính cách cô ta trở nên vặn vẹo, hung hãn.

Nguyên chủ nổi danh trong giới vì những trò chơi tɧác ɭoạи. Không quan tâm đối phương là Alpha hay Omega, chỉ cần vừa mắt là cô ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để có được, và kết cục luôn bẩn thỉu.

Còn nữ chính Thẩm Xu là một Omega nổi tiếng với vẻ ngoài cấm dục, được mệnh danh là "nữ thần của Bắc Thành". Cô ấy là con mồi cao cấp nhất trong mắt nguyên chủ.

Sau nhiều lần bị từ chối, nguyên chủ dùng chiêu bài phá sản để uy hϊếp cha mẹ nuôi của Thẩm Xu, giả vờ hứa hẹn sẽ không đυ.ng đến cô ấy. Vì tương lai của cha mẹ nuôi và công ty, Thẩm Xu đành cúi đầu đồng ý.

Kết quả, ngay trong đêm tân hôn, nguyên chủ hạ thuốc khiến kỳ phát tình của Thẩm Xu đến sớm, dùng nhiều thủ đoạn tàn nhẫn để sỉ nhục cô ấy.

Càng kinh khủng hơn, nguyên chủ cố ý chọn một căn nhà nhỏ hẻo lánh làm nơi ở mới, để tiện mời thêm các Alpha khác đến… Cuối cùng, tuyến thể của Thẩm Xu bị rách nát, không thể phục hồi suốt đời.



Từ Cẩn Mạn cảm thấy rợn người.

Chỉ cần nghĩ đến tình tiết đó thôi cũng đủ khiến cô khó chịu.

Ban đầu, cô đã bỏ qua cuốn truyện này vì cốt truyện thần kinh và việc nguyên chủ trùng tên với mình. Chỉ tình cờ nghe bạn kể qua về phần sau: tâm lý vặn vẹo của Thẩm Xu khiến cô tự tay từng nhát dao cắt bỏ tuyến thể của nguyên chủ, và cha mẹ nuôi của nguyên chủ cũng nhận kết cục bi thảm…

Cô nhìn người Omega đáng thương nằm trên mặt đất, hoàn toàn mất sức phản kháng, lòng bàn tay đang nắm lấy chiếc còng tay lạnh như lưỡi dao băng.

“Đừng sợ, tôi có lẽ là…” Từ Cẩn Mạn ngập ngừng, dừng lại một chút rồi hỏi: “Bây giờ cô cảm thấy thế nào?” Cô nhanh chóng giấu chiếc còng tay ra sau lưng, tiến lên định đỡ người phụ nữ đứng dậy.

Đôi tay của Từ Cẩn Mạn vốn được mệnh danh là "ngón tay ngọc mềm mại", mọi người đồn rằng chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể khiến người khác tê dại. Nhưng vừa nhìn thấy đôi tay ấy, Thẩm Xu lập tức lộ vẻ kháng cự.

“Đừng lại gần!”

Từ Cẩn Mạn hơi khựng lại, thấy chân mày của Thẩm Xu càng lúc càng nhíu chặt, trông như rất đau đớn. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Đợi đã, tôi sẽ tìm thuốc ức chế cho cô.”

Nghe thấy vậy, ánh mắt của Thẩm Xu lộ vẻ ghét bỏ và khinh thường, rõ ràng không tin cô.

Từ Cẩn Mạn cũng không để tâm, xoay người tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy thứ cần tìm. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một chiếc túi xách đỏ hình vuông, ánh mắt sáng lên. Nguyên chủ, với những sở thích đáng sợ của mình, đã đặc biệt giấu một số đồ trong túi mang theo.

Khi kéo khóa túi ra, những thứ bên trong khiến Từ Cẩn Mạn hoàn toàn thay đổi nhận thức.

Điều kỳ lạ hơn là cô cảm thấy quen thuộc với từng món đồ, kể cả cách sử dụng… Thậm chí, trong đầu cô còn xuất hiện những hình ảnh mơ hồ về những cảnh tượng ám muội và cưỡng ép. Không chỉ vậy, một sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ kỳ lạ còn dâng lên trong cô.

Từ Cẩn Mạn nhận ra rằng cơ thể này dường như vẫn giữ lại một số sở thích đặc biệt của nguyên chủ.

“…”

Đúng là hết nói nổi.

Cô không nghĩ thêm nữa, nhanh chóng lấy một lọ thuốc ức chế từ trong túi ra.

Thông thường, thuốc ức chế thường là viên ngậm hoặc dạng xịt, nhưng nguyên chủ thích sự mạnh mẽ nên thuốc ức chế mang theo đều là dạng tiêm.

Loại này phải tiêm trực tiếp vào tuyến thể sau cổ mới có tác dụng. Chỉ cần nghĩ đến đã thấy đau rồi. Đây không phải là kiểu điên rồ thông thường, mà là biếи ŧɦái!

Từ Cẩn Mạn tháo vỏ kim loại của ống tiêm, bước đến trước mặt Thẩm Xu, ngồi xổm xuống đưa ống tiêm ra: “Cô tự làm được không?”